Trước khi viện binh quân đội đến, Cực Ảnh phải mang theo người và đồ rời đi.
Các tân binh ngơ ngác nhìn theo, đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn.
Tân binh alpha mặt búng ra sữa không nhịn được chạy tới: "Lệ ca, các anh đi sao?"
Lệ Viễn nghiêng đầu, nhìn hắn với ánh mắt kỳ quặc.
Sao lại là người này nữa?
"Không đi, ở lại chơi trò gia đình với cậu à?"
Thấy gã định bước lên phi thuyền, tân binh mặt búng ra sữa vội vàng nói: "Tôi tên là Sở Tiêu, quyết tâm trở thành xạ thủ xuất sắc nhất quân bộ, hy vọng sau này có cơ hội so tài với anh."
Lệ Viễn: "Thôi đi, lần sau gặp lại, sẽ không chỉ là hát quân ca đơn giản thế này đâu."
Làm xong việc của mình, Trần Thịnh bước đến góp vui.
"Ồ chà, Lão Lệ cũng có fan nhỏ rồi sao? Thật đáng ghen tị."
Lệ Viễn đẩy tay trên vai xuống, bước lên phi thuyền.
Vài tân binh khác cũng không kìm nổi mà chạy tới.
Nhìn họ lên thuyền, đột nhiên thấy buồn.
Đối thủ tốt như vậy, cứ thế mà đi, sau này sẽ không còn ai đấu ca với họ nữa.
"Lệ ca!" Sở Tiêu hướng về cánh cửa khoang sắp đóng lại phía trên mà hét lớn, "Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng học tập, nỗ lực đưa các anh vào ngục cải tạo! Mười tám năm sau ra ngoài vẫn là hảo hán! Hu hu oa—"
Nói đến cuối, một nhóm người cảm động đến phát khóc.
Lệ Viễn giận đến nỗi suýt nữa quay lại bắn một phát.
"Cút!"
Nhìn thấy cảnh này, Cảnh Hi lần đầu tiên hoài nghi quyết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-hoan-doi-co-the-voi-ke-thu-toi-phai-lam-sao-bay-gio/1632476/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.