Còn chưa đợi Tạ Trần Dã nghĩ xong thì Vương đặc trợ đã cướp vali của anh ta rồi đóng sầm cửa lại.
Tạ Trần Dã vẫn đang cầm màn thầu ngây ngẩn cả người.
Anh ta vô cùng buồn rầu đứng ngoài cửa: “Cẩu của anh, sao em nỡ để anh đứng ngoài cửa một mình chứ? Trên mặt đất toàn những gì này? Chính là mảnh vỡ trái tim anh đó!”
Nói xong còn lau khóe mắt.
Sau cửa vang lên âm thanh khóa trái.
“Cút!”
Thì ra Vương đặc trợ vốn dĩ không khóa cửa, Tạ Trần Dã thất hồn lạc phách, chỉ biết ai oán nhìn cửa đóng.
……
Lúc Kỷ Lê và Thẩm Thuật Bạch về tới nhà thì đã đến giờ cơm chiều.
Trước khi về, Thẩm Thuật Bạch đã cố ý dặn dì giúp việc nấu mấy món thanh đạm chút, anh xuống xe mở cửa cho Kỷ Lê, Kỷ Lê xuống xe hoạt động một chút, trừ eo và nơi nhạy cảm nào đó còn hơi xót thì cơ bản đều đã hồi phục, nếu không vận động quá mạnh thì sẽ không quá khó chịu.
Nhưng Thẩm Thuật Bạch vẫn đỡ cậu như thể đang đỡ bà cố nội qua đường vậy.
Vào tới nhà lại càng săn sóc tỉ mỉ, đã đỡ Kỷ Lê ngồi xuống rồi lại còn muốn tự mình đút cơm cho cậu.
Kỷ Lê: “…….Em tự ăn được mà.”
Em cứ nghỉ ngơi, loại chuyện này để anh làm là được.” Thẩm Thuật Bạch nghiêm túc đáp.
Loại chuyện này…..
Loại chuyện này là ăn cơm ấy hả!
Kỷ Lê dở khóc dở cười: “Em tự ăn được mà, có phải trẻ con đâu.”
“Có anh ở đây, em cứ việc yên tâm làm trẻ con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ket-hon-cung-dai-gia-che-dau-than-phan/1301222/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.