Đến lúc có người phát hiện thì đã hai ngày trôi qua.
Tiểu Lê bị trói trên ghế đã hôn mê bất tỉnh.
Cậu bé vừa sợ vừa đói.
Sau khi tỉnh lại, cậu nghe nói là Kỷ Diệc Thần đã cứu mình, thậm chí còn vì cứu cậu mà bị kính cứa đứt tay.
Kỷ lão thái thái và Kỷ lão gia tử không ngừng khen ngợi nó.
Cũng lúc ấy, cậu mới biết Kỷ phu nhân chỉ được chôn cất rất qua loa.
Tiểu Lê nghe xong chỉ rũ mắt, bản thân bé cũng không biết mình có thương tâm hay không. Nhưng từ khi Kỷ phu nhân không còn, thương tích trên người cậu bé đã ít hẳn.
Sau khi Kỷ phu nhân đi, Kỷ gia lại có hỉ.
Kỷ Phong cưới mẹ của Kỷ Diệc Thần, cũng chính là người phụ nữ dịu dàng kia.
Người phụ nữ dịu dàng kia có vẻ trí nhớ không tốt lắm, cứ cách mấy ngày cô ta lại quên cho tiểu Lê ăn cơm.
Có mấy lần bị đói đến mức không ngủ được, tiểu Lê sẽ nhớ mẹ, tuy mẹ bé đánh bé, nhưng cũng chưa giờ không cho bé ăn.
……
Chờ đến khi Kỷ lão thái thái cho tiểu Lê đi học tiểu học, khẩu phần của tiểu Lê cũng bị cắt đứt hoàn toàn.
Cậu bé không có đồ ăn, chỉ đành bứt mấy nhánh cỏ trước sân ăn cho đỡ đói.
Sau đó có một ngày, tình cờ Kỷ Diệc Thần trông thấy, liền mang cho tiểu Lê chút đồ ăn.
Chỉ là một bát cơm nguội với ít xì dầu, không hề có đồ ăn kèm nhưng tiểu Lê vẫn ăn một cách ngon lành.
……
Ngày tháng trôi qua, có một ngày,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ket-hon-cung-dai-gia-che-dau-than-phan/1301268/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.