“Thật tốt quá.” Tình ý trong mắt Kỷ Lê như sắp trào ra.
“Về sau em cũng có thể tùy ý xem.” Thẩm Thuật Bạch nói.
Tim Kỷ Lê bỗng lệch nhịp.
Cậu ngẩng đầu nhìn Thẩm Thuật Bạch, cười dịu dàng với anh rồi nói: “Vâng.”
Ngày đó cùng Thẩm Thuật Bạch đi lĩnh chứng, cậu không nghĩ hai người có thể ở chung hòa hợp như vậy, cậu cảm thấy ở bên Thẩm Thuật Bạch rất thoải mái, hy vọng cả đời họ vẫn luôn như thế.
Trong mắt hai người họ chỉ có lẫn nhau.
……
Còn hơn một tiếng nữa mới đến bữa tối, Kỷ Lê muốn lên núi ngắm hoàng hôn.
Thẩm Thuật Bạch dẫn cậu đi leo núi.
Họ cầm theo chai nước ở khách sạn rồi xuất phát.
Kỷ Lê rất hiếm khi có cơ hội leo núi, bình thường cậu không đi học thì cũng đi làm thêm, chẳng mấy khi được thả lỏng như bây giờ.
Đỉnh núi cũng không quá xa, hai người họ một đường leo tới nơi. Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống chỉ toàn là cây, thỉnh thoảng mới đan xen vài ngôi nhà.
Từ trên cao nhìn xuống có cảm giác như bản thân đang đứng giữa không trung vậy.
Thẩm Thuật Bạch trải luôn áo khoác tây trang của mình xuống đất: “Em ngồi xuống chút đi.”
Anh nói với Kỷ Lê.
Kỷ Lê quay lại, thấy áo khoác tây trang của Thẩm Thuật Bạch dưới đất, cậu đần người ra.
Rồi nhanh chóng nhặt áo lên cho Thẩm Thuật Bạch: “Ui sao lại phí phạm như vậy chứ!” Kỷ Lê xót ruột nói, bộ đồ này cắt may thủ công cực đẹp, thế mà Thẩm Thuật Bạch lại định trải xuống đất cho cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ket-hon-cung-dai-gia-che-dau-than-phan/1301272/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.