Cả người Lộ Kiều mềm nhũn như nước, cửa văn phòng cũng không khóa, cậu lo lắng đề phòng, sợ thư ký Vương sẽ xuất hiện ở bên ngoài.
Giờ phút này cậu đã mệt đến không còn sức, như người không xương bị Khương Dịch Duy ôm vào ngực. Mơ màng sắp ngủ, nhắm mắt lại, phảng phất như giây tiếp theo cậu có thể đi vào giấc ngủ.
"Tiểu Lộ..." Khương Dịch Duy gọi nhẹ một tiếng, "Anh mang em đến nhà vệ sinh rửa sạch một chút."
"Lười không muốn động." Lộ Kiều gối trên chân Khương Dịch Duy, lười biếng nói. Mở to mắt nhìn vào mắt Khương Dịch Duy, cậu đột nhiên cười nói một câu, "Em không rửa, có thể thế nào?"
"Sẽ sinh bệnh." Khương Dịch Duy không để ý đến Lộ Kiều hồ nháo, thuận thế đem người ôm lên: "Anh ôm em đi, vẫn nên là đi theo anh qua đó đi?"
Tầng này trừ thư ký Vương, thật sự không có người khác. Nếu không phải hành lang có camera giám sát, Lộ Kiều thật sự muốn bắt Khương Dịch Duy ôm cậu đi qua.
Lộ Kiều duỗi tay ra để Khương Dịch Duy đem mình kéo lên. Hai người mười ngón tay nắm chặt nhau cũng không buông ra, mỗi bước đi đến WC, cậu đều cảm thấy giày vò.
Chân cẳng vô lực không nói, thân thể cũng không quá thoải mái.
"Anh bắn nhiều hay ít?" Lộ Kiều không khỏi lo lắng đi nhanh vài bước, sợ thứ đó chảy ra làm dơ quần áo.
"Không nhiều lắm." Khương Dịch Duy đứng đắn trả lời, "Không nhiều bằng ngày thường."
"..." Lộ Kiều đột nhiên không biết nên nói cái gì, nhéo eo Khương Dịch Duy một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ket-hon-ngay-ngay-an-dam/1061380/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.