"..."
Vân Tử Túc sững sờ chừng hai phút.
Tay cậu còn đặt trên tay nắm cửa, sau khi dùng sức mới nhận ra hành động của mình. Vội vã đóng cửa phòng lại, Vân Tử Túc cúi đầu đối mặt với cánh cửa hồi lâu, rốt cuộc mới xoay người trở lại.
Cậu ho khan hai tiếng, giống như lồng ngực bị giáng một đòn nặng nề, rồi mới hỏi: "Anh nhớ lại điều gì?"
Tầm mắt Hàn Dịch vẫn luôn dán lên người Vân Tử Túc.
"Rất nhiều," hắn nói, "Nhìn em trưởng thành, nổi danh tứ hải, trấn thủ một phương."
Vân Tử Túc cau mày: "... Trấn thủ nơi nào?"
Sao cậu không nhớ mình đã từng rời khỏi sư môn?
"Thành Lê Thiên. Em và anh..." Hàn Dịch thoáng ngừng, sửa lại, "và Bùi Dịch ở thành trì lân cận, cùng trao đổi phương pháp chống địch."
Thành Lê Thiên là một trong những thành trì trọng yếu của đại lục phương Nam, buôn bán thương mại phát triển, vô cùng sầm uất. Mặc dù nơi này cách sư môn không xa, nhưng Vân Tử Túc có thể xác định, trong trí nhớ của cậu, cậu chưa từng nhận nhiệm vụ trấn thủ thành Lê Thiên.
"Thành Lê Thiên có đội vệ binh trấn thành, sao lại cần em đến đấy?"
Hàn Dịch lắc đầu.
"Anh chỉ nhớ Bùi Dịch và em thương lượng ngày đêm, nhưng không nhớ đã thương lượng điều gì."
Vân Tử Túc mím môi, môi mỏng khép thành một đường tái nhợt.
Cậu đã từng nghĩ, đến tột cùng đoạn ký ức của Hàn Dịch là của "A Dịch" hay là "A Dịch".
(nói chung là Hàn Dịch hay Bùi Dịch á)
Bây giờ xem ra, vấn đề cũng khỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ket-hon-rot-cuoc-toi-cung-duoc-an-no/506255/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.