Phong Liệt quay sang nói với cô: “Vừa rồi có phóng viên để ý đến chúng ta.
”
Mục Thanh Từ càng trở nên lo lắng hơn: “Họ có đến gần không?”
“Đã đến gần rồi.
”
Mục Thanh Từ vội vàng nhìn sang phía bên kia, và giãy giụa cố gắng rút tay ra khỏi tay anh.
Phong Liệt nhìn cô.
Mục Thanh Từ nói: “Huấn luyện viên Phong, chúng ta đi hướng bên kia.
”
Phong Liệt gật đầu, buông tay cô ra, chuẩn bị đi theo cô.
Nhưng không ngờ, con đường này được lát đá, sau vài ngày trời mưa, mặt đá đã mọc rêu, rất trơn trượt.
Dù Mục Thanh Từ đi giày chống nước, cô vẫn không giữ thăng bằng và suýt nữa bị ngã về phía sau.
Cô chưa kịp la hét, đã bị một cánh tay ôm chặt, cơ thể lập tức được Phong Liệt giữ vững.
Mục Thanh Từ phản xạ theo bản năng nắm lấy tay anh, lo lắng nhưng không quên nhắc nhở: “Huấn luyện viên Phong, chỗ này trơn lắm, anh cẩn thận chút.
”
Vừa dứt lời, cô nghe thấy tiếng bước chân đến gần, vội vàng thúc giục: “Phóng viên sắp đến, chúng ta nhanh lên.
”
Nói xong, cô lại định đi về phía trước, không ngờ chân lại trượt thêm lần nữa.
Lần này, Phong Liệt trực tiếp ôm chặt lấy vòng eo cô, hỏi: “Tôi ôm em đi, em không ngại chứ?”
Mục Thanh Từ nháy mắt nhìn anh, trái tim lại đập nhanh không kiểm soát, một lúc không biết nên đồng ý hay không.
Phong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ket-hon-toi-dua-vao-lam-nung-de-bat-chet-giao-quan-cam-duc/2069286/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.