Tôi mặc kệ, đi thẳng ra phòng khách rồi nằm phịch xuống ghế sofa.
Dì giúp việc đã quá quen với cảnh này, đưa tôi dĩa trái cây với sữa ấm rồi lại về bếp nấu canh giải rượu cho Lương Mộ Thần.
Tôi mở một bộ phim lên xem, nam chính chẳng ai khác ngoài bạn học cũ của tôi – Lận Thần.
Phim mới chiếu được nửa chừng thì Lương Mộ Thần bắt đầu quỳ không nổi nữa, anh hắng giọng, cố ý tạo chút tiếng động để thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi bỏ bịch khoai tây xuống, nhìn sang.
Anh nhe răng cười nịnh: “Anh đứng dậy được chưa?”
Tôi quay đầu lại tiếp tục xem phim, miệng vừa nhai khoai tây vừa khẽ ừ một tiếng.
Lương Mộ Thần lảo đảo đứng lên, chân tay còn chưa vững, vừa đứng vững được một lúc thì dì giúp việc cũng nấu xong canh giải rượu.
Anh bưng bát canh đi về phía tôi: “Em đang xem cái gì đấy? Sao lại là phim của cậu ta nữa?”
Trong phim, Lận Thần vào vai yêu xà, nửa người trần trụi đang tắm trong sông.
Lương Mộ Thần như bị chạm dây thần kinh nhảy dựng lên.
“Không phải cơ bụng thôi à? Ai mà chẳng có! Trì Phi Vãn em nhìn anh đi! Cơ bụng của anh còn to hơn của cậu ta!”
Tôi liếc qua nhàn nhạt, không nói gì.
Có lẽ là do lòng hiếu thắng trỗi dậy, thấy tôi không mảy may dao động, anh cắn răng chịu nhục, cố thêm một câu nữa.
“Của anh còn sờ được.”
Tôi nghĩ ngợi một chút thì thấy cũng được, bèn vỗ vỗ chỗ bên cạnh ra hiệu cho anh lại ngồi.
“Gì đấy?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ket-hon-voi-ke-thu-khong-doi-troi-chung/2717353/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.