Edit: Mều.
Cậu vẫn luôn cho rằng nguyên chủ sợ Tần Ức, có thế nào cũng sẽ không có hảo cảm với hắn, cho dù cậu không xuyên sách thì kết cục của nguyên chủ chỉ có thể là bị tra tấn đến chết, cho nên mới không kiêng nể gì mà sử dụng thân thể này, cảm thấy có thể giúp ‘cậu’ thoát khỏi kết cục bi thảm như vậy cũng coi như là một giải thoát cho ‘cậu’.
Lại không ngờ nguyên chủ lại ngưỡng mộ Tần Ức.
Nghĩ kỹ lại thì cũng không có ít thứ ám chỉ điều này, chẳng hạn như nguyên chủ từng thu thập bản nhạc của Tần Ức, chứng tỏ là ‘cậu’ biết hắn. Tất nhiên, với mức độ nổi tiếng của Tần Ức mà nói, chỉ cần ai học nhạc đều sẽ biết đến hắn.
Rất nhiều người ngưỡng mộ Tần Ức, chẳng có gì lạ khi nguyên chủ là một trong số đó cả.
Nhưng vấn đề lại nằm ở đây.
Người cứu Tần Ức là nguyên chủ, không phải cậu, người Tần Ức muốn trả ơn cũng là nguyên chủ. Lúc trước cậu còn có thể dùng “Nguyên chủ ở cùng Tần Ức sẽ rất đau khổ” để tẩy não mình, nhưng nếu nguyên chủ thật sự có hảo cảm với Tần Ức thì sao?
Bọn họ mới là một đôi trời sinh, cậu - một kẻ xuyên sách thì sao?
Đánh cắp cuộc sống của người khác ư?
Cậu có tư cách gì mà hưởng thụ báo ơn của Tần Ức, giả vờ rằng mình thật sự là người năm đó?
Cậu hoàn toàn không phải là tia sáng mà Tần Ức muốn giữ lấy.
Sắc mặt cậu tái nhợt, Tần Ức nhận ra cậu khác thường, trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ket-hon-voi-nhan-vat-phan-dien-tan-tat/813898/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.