Edit: Mều.
Tần Ức có vẻ hơi ngượng ngùng, quay đầu nhìn Ôn Dao một cái, mà anh cũng không có ý gì muốn giúp hắn, vẻ mặt thích thú ngồi xem.
Tần Ức ho khan một tiếng đành phải tự mình nói: “Năm đó đúng là em mới năm tuổi, anh biết em là bởi vì…em đã cứu anh.”
Thẩm Từ càng thêm kinh ngạc, cảm thấy nội dung nghe được trong vòng năm phút này còn chấn kinh hơn chuyện một năm qua nhiều: “Năm tuổi…em cứu anh?” (?)
Nếu nói một đứa bé năm tuổi làm chuyện gì đó để cứu một người bạn đồng trang lứa thì còn có thể, nhưng để cứu thiếu niên lớn hơn mình tám tuổi thì không tin tưởng được. Thẩm Từ không thể nghĩ ra là “cứu” như thế nào, hay là Tần Ức đang ám chỉ không phải là cứu mạng mà là “cứu” ở nghĩa khác.
Nhưng rồi, lời Tần Ức phủ định suy đoán của cậu: “Em không nhớ thật rồi.”
Thẩm Từ thầm nghĩ cậu vốn không có ký ức của nguyên chủ, đương nhiên là không biết những chuyện khi còn nhỏ, trong sách cũng không nhắc tới. Chính bản thân cậu cũng không nhớ được chuyện lúc năm tuổi.
Tần Ức chậm rãi hít vào một hơi, cuối cùng cũng thổ lộ ra ký ức chôn giấu đã lâu: “Anh nhớ đã từng nói với em, vì để trả thù Tần Tiềm, anh bị chẩn đoán rối loạn lưỡng cực phải không?”
“Sau chẩn đoán anh không chữa bệnh kịp thời, vì mẹ, vì Tần Tiềm, anh cảm thấy hoang mang về tương lai, anh không đi học, bản thân cũng không biết mình đang muốn gì.”
Hắn dừng giây lát, rũ mắt: “Lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ket-hon-voi-nhan-vat-phan-dien-tan-tat/813899/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.