🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hà Chưởng môn chưa từng nói sẽ có chuyện thế này xảy ra trong Cổ Mộc Lâm Hải!”

Bên ngoài Huyền Kính, một người đàn ông mặc áo bào trắng giận dữ đứng dậy: “Hiện giờ náo loạn như vậy, chỉ sợ hơn nửa số người đều phải bỏ mạng nơi đó!”

Có người lên tiếng than thở: “Huống chi bí cảnh Tiểu Trọng Sơn chỉ cho phép tu sĩ Kim Đan kỳ tiến vào. Chúng ta không thể nhúng tay, chỉ có thể chờ hai ngày sau bí cảnh tự đóng lại và đưa các đệ tử ra ngoài. Nguy hiểm thế này, nên làm sao cho phải?”

Hà Hiệu Thần cau mày, không còn tư thái ung dung trước đó, ông ta tập trung nhìn vào Cổ Mộc Lâm Hải vô cùng quỷ dị trong Huyền Kính: “Tiểu Trọng Sơn đã mở ra rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ xuất hiện tình huống thế này. Cây Long Huyết Thụ vạn năm kia không giống như thành tinh thành linh, mà như thể… nhập ma vậy.”

Không khí nhất thời trở nên căng thẳng. Giữa khoảng lặng, bỗng có một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, người đó thản nhiên cười: “Chư vị Trưởng lão không tin tưởng đệ tử của mình đến vậy sao? Dù cho dị biến ở Cổ Mộc Lâm Hải nguy hiểm, nhưng những người được đưa vào bí cảnh đều là thiếu niên anh tài có thực lực nổi bật trong môn phái. Nếu ngay cả chuyện này cũng không giải quyết được thì sau này xuống núi, rời khỏi tông môn, làm sao tìm được nơi dừng chân?”

Người nói chuyện chính là Khúc Phi Khanh của Nghê Quang Đảo.

Giọng điệu bà ta lười nhác, bàn tay phải nõn nà vuốt v e mái tóc dài xõa xuống, sắc mặt không hề có chút hoảng loạn.

Nữ tu cong môi cười, nói: “Trước mắt, những đệ tử bị nhốt trong đó không có nguy hiểm, chi bằng chúng ta bình tĩnh lại, xem thử bọn họ sẽ ứng đối thế nào… Ta đã thấy được vài bạn nhỏ rất thú vị, thật tò mò không biết bọn họ sẽ làm gì tiếp theo.”

Ở giới tu chân kỳ dị khó lường, cơ duyên và nguy hiểm thường đi liền như bóng với hình. Trong quá trình tu đạo, ai cũng khó tránh khỏi gặp phải nguy hiểm liên quan đến tính mạng. Phải ứng đối và thoát thân như thế nào, chỉ có thể trông chờ vào số mệnh của bản thân.

Dị biến ở Cổ Mộc Lâm Hải cũng là một trong số đó.

Lời này vừa dứt, mọi người đều lộ vẻ do dự.

“Có điều, vừa nghe được tin tiểu sư đệ gặp nạn, Ninh Ninh lại không màng nguy hiểm mà đi vào rừng.”

Khúc Phi Khanh tiện tay thảy một quả nho vào miệng, lười biếng tựa vào lưng ghế, ngước mắt nhìn Thiên Tiện Tử một cái: “Quan hệ giữa bọn tiểu đồ đệ của Thiên Tiện Trưởng lão đúng là rất tốt.”

Thiên Tiện Tử cười, ông ấy cũng tỏ ra vô cùng mong đợi: “Ninh Ninh ấy mà, không thể chờ mong con bé hành động như người bình thường.”

Nữ tu cũng hơi tán đồng khẽ “Ừ” một tiếng.

*

Bên trong Cổ Mộc Lâm Hải, mùi máu tỏa ra khắp nơi.

Sương mù đỏ thẫm dày đặc mờ ảo như làn khói quanh quẩn trong không khí yên tĩnh. Thảm thực vật ban đầu phát ra ánh sáng nhè nhẹ màu lam hoặc lục nhạt, bây giờ chúng nó như bị tẩm máu tươi, tuy rằng vẫn tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt, nhưng lại biến thành màu đỏ sậm nặng nề.

Ninh Ninh còn đang dò hỏi hệ thống trong đầu, nó vẫn như thể bị chặn, không hề lên tiếng đáp lại.

Càng vào bên trong, khung cảnh càng quỷ dị hơn, khiến người ta sợ hãi.

Cây leo bay lên bay xuống, bóng những cành khô thô to như cánh tay điên cuồng nhảy múa. Chúng nó cực kỳ giống ngón tay dữ tợn của ác quỷ, không ngừng đập xuống đất.

Không chỉ là dây leo, dường như ngay cả hoa cỏ cũng có ý thức riêng. Cánh hoa không chút kiêng nể mà mở ra rồi khép lại dưới nền ánh sáng đỏ rực, nó làm người ta nhớ đến con mắt đỏ lặng lẽ quan sát trong bóng đêm.

Trải qua đại chiến tiên ma, thế lực Ma tộc bị hao tổn nặng nề, đã lâu không có tin tức. Còn Cổ Mộc Lâm Hải thân là nơi linh khí tụ hội, hiện giờ lại sinh ra ma khí cuồn cuộn không dứt… Nguyên do trong đó thật sự khiến người khác phải suy nghĩ sâu xa.

Ninh Ninh lại giơ kiếm chặt đứt một dây leo đánh úp lại đây từ phía sau.

Thỉnh thoảng nàng thấy được vài đệ tử môn phái khác vội vàng chạy trốn xung quanh, chỉ có một mình nàng dám đi ngược với đám đông vào trong. Bóng dáng thiếu nữ mảnh mai và kiên định, giống như một thanh kiếm sắc bén trong màn sương đỏ, mở ra một con đường hoàn toàn khác với những người còn lại.

… Không đúng.

Vẫn còn một người cùng nàng đi vào bên trong.

Đó là một cô nương mặc đồng phục Vạn Kiếm Tông, vẻ ngoài xinh đẹp xuất trần, lạnh lùng; bên dưới khuôn mặt lạnh thấu xương đó, bờ môi mỏng mím thành một đường thẳng, nhìn không ra buồn vui.

Hiển nhiên nàng ta cũng chú ý đến Ninh Ninh, khuôn mặt vô cảm nghiêng qua: “Vạn Kiếm Tông, Tô Thanh Hàn.”

Đây là lần đầu tiên hai nàng gặp mặt, câu tự báo gia môn này vô cùng đột ngột, nhưng nhớ đến thiết lập nhân vật Tô Thanh Hàn, Ninh Ninh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Thân là nữ nhi của Trưởng lão Vạn Kiếm Tông, từ lúc chào đời, vị đại tiểu thư này đã được định sẵn là con cưng của trời, đương nhiên sẽ có tính cách kiêu ngạo.

Nàng ta là một kiếm tu vô cùng điển hình, lạnh lùng ít nói, một lời không hợp là rút kiếm, thích nhất là tìm người đọ sức.

Về việc đối nhân xử thế thì nàng ta càng thẳng thắn hơn. Với những người nàng ta coi thường thì liếc một cái cũng không thèm; ngược lại, nếu như cố ý làm quen, nàng ta cũng sẽ không do dự mà chủ động bắt chuyện.

Hiện giờ những người còn lại đều lục tục chạy trốn, bọn nàng là hai người duy nhất dám đi ngược đám đông vào trong. Chỉ dựa vào điểm này, bất luận kiếm kỹ của đối phương thế nào, Tô Thanh Hàn đều muốn kết thân.

Ninh Ninh cười với nàng ta: “Huyền Hư Kiếm Phái, Ninh Ninh, xin chào.”

Tô Thanh Hàn hờ hững, gật đầu chào: “Thì ra là Ninh Ninh sư muội, đệ tử của Thiên Tiện Trưởng lão. Không biết lần này sư muội vào núi là vì chuyện gì?”

“Ta nghe nói có một vị sư đệ bị Long Huyết Thụ vạn năm làm khó, muốn cứu hắn ra.”

Nàng hơi ngượng ngùng, sờ sờ chóp mũi: “Ta vào đây chỉ vì tình riêng, không có gì đáng nói. Tô sư tỷ nhất định là vì trừ ma đúng không?”

Tô Thanh Hàn lắc đầu: “Ninh Ninh sư muội đừng xem nhẹ bản thân. Nguyện chịu nguy hiểm vì đồng môn, người thường không thể sánh bằng.”

Cô nương này nói chuyện văn vẻ, nghe không giống kiếm tu lắm.

“Hiện giờ Cổ Mộc Lâm Hải sinh ra dị biến, ma khí chui ra ngoài, ta nghe nói thứ đả thương người đầu tiên chính là cây Long Huyết Thụ kia, biến cố này rất có thể là liên quan đến nó.”

Tô Thanh Hàn lại nói: “Muội vì cứu người, ta vì trừ ma. Trăm sông đổ về một biển, đều phải đến chỗ Long Huyết Thụ.”

Ninh Ninh gật đầu, đáp: “Vâng.”

Sắc rừng tối dần, ma khí từ từ dày lên.

Đến khi hai người có thể nhìn thấy cành khô rắn rỏi của Long Huyết Thụ, cảm giác áp lực mà ma khí mang đến đã dày như một thực thể, như một tảng đá đè lên ngực, khiến người ta khó hô hấp.

So với khung cảnh trước đó của cánh rừng, nơi này đã thành một địa ngục tàn ác.

Những nhánh cây lúc nhúc đó cực kỳ giống những con rắn thân to, có cây âm thầm ẩn núp dưới nền đất, có cây thì lơ lửng giữa không trung. Sương đỏ như máu tụ lại thành từng mảng khiến Ninh Ninh tưởng mình đang trong một vùng biển đỏ.

Có vài tu sĩ đang bị dây leo bọc lại thành cái kén, không có lấy một kẽ hở. Tô Thanh Hàn khẽ nói với nàng, đó là cách Ma tộc hấp thụ linh lực, những người bị giam cầm sẽ không chết đi, mà sẽ biến thành chất dinh dưỡng vô tận.

Còn về Long Huyết Thụ ở giữa…

Ninh Ninh chưa từng thấy cây nào lớn đến thế.

Tán cây màu xanh phỉ thủy cao to ở khắp nơi, che khuất cả mặt trời. Một màu đỏ thẫm kỳ lạ rỉ ra từ ngọn lá, tựa như chúng nó đang bị thương và chảy ra máu. Lá cây um tùm phủ kín, không một tia ánh trăng nào có thể lọt vào. Bên dưới thân cây nứt nẻ là rễ cây thô to của cổ thụ, nó từ từ mở ra như một móng vuốt khổng lồ, nắm lấy đất cát màu đỏ tươi phía dưới cây.

Độ dày của ma khí vượt qua suy nghĩ của nàng.

Ninh Ninh thầm nhíu mày, với tu vi của cây này, e là cho dù nàng liên thủ với Tô Thanh Hàn, cũng chưa chắc đã là đối thủ của nó.

… Dù sao người ta đã hơn mười nghìn tuổi, đương nhiên sẽ có chút năng lực.

Nàng nín thở tập trung, khi nhìn thấy khung cảnh ở nơi cách Long Huyết Thụ không xa, tim đột nhiên đập nhanh lên.

Thiếu niên áo đen vẫn chưa bị cây mây bao vây hoàn toàn, hắn đang cắn răng phản kháng, cả người đâu cũng có máu.

Đó đúng là Bùi Tịch.

Trạng thái hiện tại của Bùi Tịch thật sự không ổn lắm, hắn gần như đã bị ép vào bước đường cùng.

Bọn dây leo đó càng cản càng hăng, từng đợt từng đợt liên tục quất về phía hắn. Tuy rằng đa số chúng nó đều bị trường kiếm chặt đứt, nhưng vẫn còn vài dây cắt qua da một cách tàn nhẫn, để lại những vết thương lộ ra cả xương.

Gương mặt hắn mờ mờ trong màn sương máu, Ninh Ninh chỉ có thể nhìn thấy bóng hình đen nhánh của hắn, cùng với những giọt máu tươi còn đậm hơn màu cánh rừng bắn ra khi thân thể bị cắt qua.

Có lẽ Bùi Tịch đã không còn thể lực, linh lực càng chẳng thừa bao nhiêu. Dù thế, hắn vẫn liều mạng phản kháng, đường kiếm bay tán loạn. Sống lưng hắn trước sau vẫn giữ thẳng, khiến người ta liên tưởng đến cây thông gầy gò nhưng lại rắn rỏi.

Vô số dây leo như rắn độc ở khắp nơi cùng nhau xông lên, nhưng linh lực của Bùi Tịch đã không đủ để sử dụng kiếm.

Cánh tay, cẳng chân và cổ hắn lần lượt bị dây leo quấn chặt, gai nhọn trên cành đâm thủng làn da. Hắn cắn răng không phát ra âm thanh, bàn tay vẫn nắm chặt thanh kiếm, tơ máu trong hốc mắt mãnh liệt như cơn sóng.

Hắn sắp bị dây leo quấn quanh thành từng tầng.

“Tô sư tỷ.”

Ninh Ninh trầm tư một lát, truyền âm vào tai: “Để đối phó Long Huyết Thụ, chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn. Trước đó, tỷ có thể giúp ta một chuyện được không?”

Nàng nói xong, lại suy nghĩ một lát: “Sư tỷ, loại ma vật hình thành từ thiên nhiên chưa có linh trí này, có phải đều không thông minh lắm không?”

*

Dù đang bận, Long Huyết Thụ vẫn ung dung xử lý con mồi.

Cành lá ngoằn ngoèo nhanh chóng chui vào máu thịt, càng nhiều dây leo không ngừng trồi lên. Chúng nó giống như chó dữ đã lâu chưa được ăn cơm, đua nhau nhào về phía đồ ăn.

Cơ thể thiếu niên chồng chất vết thương, hắn gần như bị bao phủ bởi máu, trường kiếm trong tay khẽ kêu vù vù, nhưng đã không còn sức để phản kháng.

Dây leo càng ngày càng nhiều, chúng nó sắp nuốt chửng Bùi Tịch. Bỗng nhiên cách đó không xa, một đường kiếm trắng như tuyết hiện ra, cắt ngang màn sương máu che trời rợp đất.

Cành lá chờn vờn dừng lại một giây rồi đồng loạt đổi hướng.

Long Huyết Thụ đã vạn năm tuổi, nó cần rất nhiều linh khí, do đó không có nhiều cây cối mọc gần nó vì sợ bị cướp đi chất dinh dưỡng. Trên mặt cỏ xanh nhạt xung quanh, một cô nương không lớn đứng ở đó.

Ninh Ninh ngẩng cằm, nở một nụ cười vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng: “Ta còn tưởng là ma vật ghê gớm nhường nào, hóa ra chỉ là cái cây. Giết ngươi, dị biến sẽ kết thúc liền đúng không?”

Con nhóc láo toét!

Dây leo đang nằm rạp dưới đất nghe thế thì lập tức ngóc dậy, toàn bộ bay lên không trung, bày ra tư thế tấn công. Ninh Ninh trở thành mục tiêu của chúng nó, nhưng nàng chẳng chút sợ hãi, ngược lại còn bình tĩnh rút kiếm.

Trận đấu dai dẳng với Bùi Tịch đã làm nó mất hết kiên nhẫn, bây giờ dây leo không còn tấn công theo từng sợi, mà tụ lại thành một cái lưới thật lớn, phóng về phía nàng.

Lúc chúng sắp chạm vào Ninh Ninh, nàng lại cong môi cười, giọng nói trong trẻo nặng nề vang lên: “Tô sư tỷ, chính là lúc này!”

… Là bẫy!

Động tác của dây leo đột nhiên dừng lại, nó không hề suy nghĩ mà vứt nàng sang một bên, vội vã quay lưng.

Quả nhiên, một nữ kiếm tu khác tay cầm trường kiếm, vội vàng chạy về nơi nào đó. Nhìn hướng nàng ta đi…

Đó là con mồi mà nó mới bắt được!

Kế điệu hổ ly sơn này không có tác dụng với nó đâu!

Mấy chục sợi dây leo giống như lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ, đồng loạt tấn công kiếm tu xuất hiện lúc sau. Tô Thanh Hàn mặt không đổi sắc, đọc thầm kiếm quyết trong lòng, gió mạnh lập tức nổi lên khắp nơi, mũi kiếm chia thành sáu bóng hình hư ảo vòng quanh nàng ta.

Gió lạnh xuất hiện, mũi kiếm bay lên.

Kiếm khí mênh mông như sông nước, nơi gió kiếm chạm đến đều có ánh nước óng ánh thoắt ẩn thoắt hiện như giao long ngẩng đầu trong nước. Chỉ trong giây lát, dây leo đã bị chém hơn phân nửa.

Long Huyết Thụ hoàn toàn bị chọc giận, chất lỏng đỏ như máu trên lá càng rõ ràng hơn.

Nhưng khi nó đang định dùng hết sức lực để dạy ả kiếm tu không biết trời cao đất dày này một bài học thì bỗng nhiên bất ngờ cảm nhận được một phần thân thể ở nơi khác của nó bị kiếm chém.

Chính là ở hướng con mồi mới của nó.

Cành cây lập tức vụt qua không khí, quay lưng nhìn về phía ngọn nguồn cơn đau, phát ra âm thanh như tiếng rít giận dữ.

… Không biết từ khi nào, Ninh Ninh đã đến trước mặt Bùi Tịch, Kiếm Tinh Ngân trong tay nàng phát ra ánh sáng rực rỡ.

Cuối cùng Long Huyết Thụ cũng hiểu.

Khi nó hăng hái tưởng mình đã phá giải kế điệu hổ ly sơn, tập trung toàn bộ tinh thần và sức lực đối phó kiếm tu xuất hiện lúc sau, ả làm mồi nhử bị nó vứt bỏ lại…

Lại dứt khoát phá mở tầng dây leo trên người Bùi Tịch.

Đây là kế sách của Ninh Ninh, nàng lợi dụng tư duy theo quán tính của mỗi người.

Và một chút khiếm khuyết về chỉ số thông minh của quái vật thiên nhiên.

Nhìn từ ma khí che trời lấp đất xung quanh, thực lực của Long Huyết Thụ sâu không lường được. Những dây leo đó dĩ nhiên chỉ là món khai vị đơn giản, nếu hấp tấp tấn công nó, e là câu chuyện này phải đổi tên.

Gọi là “Và Rồi Chẳng Còn Ai* Ngoại Truyện: Cổ Mộc Lâm Hải”.

* And Then There Were None/ Ten Little Niggers (Mười người da đen nhỏ) là một tác phẩm trinh thám kinh điển của nhà văn Agatha Christie, kể về mười người cùng nhau lên đảo và lần lượt bị giết, không còn ai sống sót.

Thế nên nàng đóng vai mồi nhử trong kế điệu hổ ly sơn, chờ đợi thời cơ chín muồi rồi cố ý la một tiếng, dời sự chú ý của Long Huyết Thụ sang Tô Thanh Hàn.

Long Huyết Thụ cho rằng bản thân đã phá được mưu kế, bản năng nhất định sẽ nghĩ nàng là mồi nhử không có tính uy hiếp, từ đó thả lỏng cảnh giác trên người Ninh Ninh, coi Tô Thanh Hàn là mục tiêu săn bắt hàng đầu.

Nhưng nó chẳng ngờ tới, kẻ làm mồi nhử đầu tiên kia, thực chất mới là người đi cứu Bùi Tịch.

Bọn họ cho nó nếm vị ngọt trước, cho rằng bản thân đang ở vị trí kiểm soát thế cục, cứ thế, Long Huyết Thụ sẽ tin tưởng, không chút nghi ngờ gì về âm mưu này.

Đáng tiếc Long Huyết Thụ chưa bao giờ chơi thể thao điện tử, do đó cũng sẽ vĩnh viễn không biết được rằng chiêu này có tên khoa học là “Các ngươi câu giờ, ta trộm nhà.”

*

Bùi Tịch dùng sức cắn đầu lưỡi, ý thức rã rời của hắn cuối cùng cũng rõ ràng hơn một chút.

Dây leo đã bao trùm đôi mắt, tầm mắt hắn trở thành một mảnh đen tối, hai bên lỗ tai thì liên tục nổ vang rất khó chịu, không nghe rõ bất cứ cái gì.

Nơi bị dây leo cắt qua đau đớn không dứt, mỗi một hơi thở đều làm hắn đau đến tê tâm liệt phế. Con ngươi đen tuyền sâu thẳm của thiếu niên vụt qua một sự hung ác quyết tuyệt.

Với kẻ địch, Bùi Tịch sẽ không nhân từ nương tay; đối với bản thân, hắn cũng có thể ra tay tàn nhẫn không chút do dự.

Thế cục trước mắt đã thành đường cùng, nếu muốn thoát khỏi sự giam cầm của nó, chỉ có thể liều chết xông lên, dùng toàn bộ sức lực còn sót ngưng tụ lại thành một cú chặt đứt dây leo.

Chỉ là hiện giờ thân thể hắn không chịu nổi thêm bất kỳ gánh nặng nào nữa, một khi dùng biện pháp đó, ngũ tạng lục phủ ắt phải bị tổn thương, sống hay chết chỉ đành giao cho số phận.

Vị rỉ sắt trong miệng ngày càng đậm, Bùi Tịch cong môi cười tự giễu.

Hắn đã không còn lựa chọn khác.

Không có người thân hay bạn bè, cũng không có bí pháp cơ duyên để cậy vào, hắn đã sớm quen với việc một mình giãy giụa giữa lằn ranh sinh tử, miễn cưỡng vớt vát được cái mạng rách nát này.

Tựa như lúc nhỏ hắn gặp được bầy sói trong núi sâu, bị mẫu thân nhốt trong phòng tối và không ăn uống suốt ba ngày ba đêm, vô tình gặp phải ma thú trên đường đến Huyền Hư Kiếm Phái bái sư, chỉ biết cầm kiếm sắt mà liều mạng đánh trả.

Cái mạng này, cho dù chết cùng không ai quan tâm. Thế giới này cũng không tồn tại thứ gọi là cứu vớt hay kỳ tích, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.

Tơ máu dưới đáy mắt hắn càng ngày càng dày, giống như tơ nhện, bao phủ cả đồng tử. Sắc mặt Bùi Tịch lạnh lẽo, hắn đọc thầm pháp quyết trong lòng, cảm nhận linh khí từ từ dâng lên, đồng thời cũng tàn phá kinh mạch và làn da.

Toàn thân hắn nóng rực, đau đến không còn tri giác.

Thức hải chấn động, thiếu niên với ánh mắt lạnh lẽo khẽ cử động ngón tay. Hắn đang định sử dụng linh lực thì bỗng nhiên nhìn thấy một tia sáng trắng lóe lên.

Đó chính là một đường kiếm khí phách.

… Mũi kiếm tuyết trắng như những ngôi sao màu bạc nối liền thành từng đường lộng lẫy như minh châu, phá vỡ tầng dây leo đang trói chặt hắn, cũng đánh tan bóng tối yên tĩnh bao phủ xung quanh Bùi Tịch.

Gió kiếm mãnh liệt, bọn dây leo bị nghiền nát ào ào ngóc dậy. Gió, máu và trời sao chiếu rọi lẫn nhau, trong tầm mắt mơ hồ, hắn nhìn thấy mái tóc bị gió thổi lên của thiếu nữ.

Cùng với đôi mắt rực rỡ hơn cả ánh trăng.

Trái tim tĩnh mịch trong thời gian dài của Bùi Tịch đột nhiên đập một nhịp.

“Ôi trời, tiểu sư đệ.”

Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, lòng nàng thầm thở phào, mặt ngoài lại duy trì giả thiết nhân vật nữ phụ ác độc, khóe miệng nhếch lên: “Vẫn còn một hơi, chưa chết đấy chứ?”

“Là, là Ninh Ninh kìa hu hu hu!”

Kiếm Thừa Ảnh trong lòng hắn suýt chút nữa kích động đến rơi lệ: “Nào ngờ nàng lại tới cứu ngươi, Bùi Tịch! Nàng, nàng, nàng thế mà lại…”

Nàng…

Đầu Bùi Tịch đau đến sắp nứt, sao nàng lại đến đây?

Rõ ràng trước đó lúc xảy ra dị biến, hắn không hề nhìn thấy bóng dáng của vị sư tỷ đồng môn này.

Suy nghĩ này còn chưa biến mất, bỗng nhiên bất ngờ, thiếu niên trừng to mắt-

Ninh Ninh đè lưng hắn, một tay kéo hắn vào lòng.

Tuy rằng động tác không hề duyên dáng, hoàn toàn cứng nhắc, nhưng vẫn khiến Bùi Tịch ngừng thở theo phản xạ.

Máu me dữ tợn trên vết thương dính hết lên ngực Ninh Ninh, nhưng nàng lại không tỏ ra chán ghét, ngược lại còn tùy tiện nói với hắn: “Ê, không phải ta cố ý tới cứu ngươi đâu, chỉ là vô tình nhìn thấy một tên đáng thương quen quen nên tiện tay giúp một chút thôi… hiểu không?”

Hương hoa sơn chi trên người nàng nổi bật giữa mùi máu tươi xung quanh.

Khi nàng nói chuyện, hơi thở ấm áp trong trẻo phà vào tai hắn, giống như một dòng điện nhẹ nhàng lan truyền từ vành tai đến ngực.

Bùi Tịch cụp mắt, khẽ “Ừ”.

Long Huyết Thụ phát hiện hành động của Ninh Ninh bên này, nhận ra bản thân mắc mưu, lửa giận ngập trời.

Nhất thời, gió lốc mãnh liệt nổi lên khắp cánh rừng, thân cây bỗng chảy ra nhựa đỏ, giống như chim đỗ quyên gáy đến chảy máu*, cực kỳ quỷ dị.

*Ám chỉ truyền thuyết chim cu gáy kêu suốt ngày đêm và chỉ dừng lại khi chảy máu. Đây là hình ảnh thường được sử dụng để mô tả sự đau buồn cùng cực. (Theo Baidu)

Hàng trăm dây leo phóng lên trời, chúng nó không còn chĩa mũi vào Tô Thanh Hàn nữa, mà thề phải đưa ả kiếm tu đã chơi mình vào chỗ chết.

Nhưng sao nàng có thể ngoan ngoãn ở yên tại chỗ chờ bị đánh.

Sau khi phát hiện bị trộm, Long Huyết Thụ nhất định sẽ bỏ qua Tô Thanh Hàn, quay về tấn công nàng.

Điểm này Ninh Ninh đã sớm nghĩ tới, do đó nàng dặn Tô Thanh Hàn cố gắng dẫn quái chạy ra xa, tranh thủ thời gian cho nàng và Bùi Tịch thoát đi.

Khuyết điểm của cây cối thành tinh chính là chỗ này, không được khôn lắm.

“Có thể sẽ hơi lắc một chút, ngươi bám chắc vào.”

Ninh Ninh chạm mắt với Tô Thanh Hàn nơi xa, hai tay giữ chặt Bùi Tịch sau lưng, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa phô trương: “Đi đây.”

Vừa dứt lời, vầng sáng trắng hiện lên dưới chân nàng.

May mà xung quanh Long Huyết Thụ ít cây cối, thế nên bọn họ có thể dễ dàng ngự kiếm phi hành.

Tiếng gió và giọng của thiếu nữ đồng thời rót vào màng tai, Bùi Tịch nghe thấy nàng nghiêm túc nói: “Đừng tự mình đa tình mà nghĩ rằng ta tốt với ngươi đó. Ta cứu người phải có báo đáp, bao nhiêu linh thạch thì ngươi tự liệu.”

Ninh Ninh đang tận tâm tận lực xây dựng hình tượng thì một thanh kiếm khác lặng lẽ xuất hiện bên cạnh bọn họ.

Đứng trên thân kiếm chính là Tô Thanh Hàn đã dễ dàng thoát thân.

Kiếm tu trẻ tuổi đánh giá sơ nàng và Bùi Tịch một lượt, sau đó tỏ vẻ hiểu ra: “Đây là vị sư đệ mà muội bất chấp nguy hiểm đến cứu à?”

Kiếm Tinh Ngân đột nhiên run lên.

Nhưng thân là cô nàng thần kinh thô, sư tỷ Vạn Kiếm Tông hoàn toàn không phát hiện ra sắc mặt bất thường của Ninh Ninh, nàng ta tiếp tục lên tiếng tỏ ra hâm mộ: “Trước đó ta còn khó hiểu, không biết vì sao Ninh Ninh sư muội lại không ngại vất vả để đến cứu hắn. Hiện giờ nhìn thấy, quả nhiên quan hệ của hai vị rất tốt. Không giống sư đệ của ta, suốt ngày nghịch ngợm, khiến người khác không yên tâm…”

Nói đến đây, bỗng nhiên nàng ta hoang mang, cất cao giọng: “Thật kỳ lạ, sao mặt sư muội đỏ thế? Chẳng lẽ trúng độc gì rồi?”

Ninh Ninh nỗ lực nở một nụ cười xấu hổ nhưng vẫn lễ phép*.

*Nụ cười xấu hổ nhưng vẫn lễ phép:

Nàng chỉ muốn vẫy tay tạm biệt thế giới xinh đẹp này.

Tô sư tỷ, tỷ biết không?

Thật ra tiểu yêu tinh phiền toái như tỷ mới là “độc”* nhất.

*Nguyên văn là 有毒, trong trường hợp này mang nghĩa gần giống với “bất ổn”: Tỷ mới là người bất ổn nhất.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.