Họa Mị trông rất ghê gớm, nhưng thực chất chỉ là một con hổ giấy miệng cọp gan thỏ. Theo lời Hạ Tri Châu, nếu thứ này là Boss cuối tầng tháp Phù Đồ này, vậy hắn ta sẽ xử luôn cả tòa tháp Phù Đồ này tại chỗ.
Tạm thời loại trừ khả năng Hạ Tri Châu chém gió, xét thấy Họa Mị bị một cú của Bùi Tịch quật ngã, không chừng y thật sự là một tên lâu la.
Bằng không, nếu có nhiều đệ tử tinh anh Kim Đan, Nguyên Anh như vậy thua trong tay bộ xương khô này thì Huyền Hư Kiếm Phái nên lập tức đóng cửa, lăn xuống chân núi mãi nghệ để sống đi thôi.
Họa Mị bị Bùi Tịch bóp chặt cổ, không thể động đậy. Một nửa lớp da vẽ rơi xuống, lộ ra xương trắng âm u bên trong; nửa còn lại ướt đẫm, dính vào thân thể không ngừng run cầm cập của gã.
Gã không dám làm ra động tác gì khác người, chỉ có đôi mắt lộc cộc quay tới quay lui, làm Trần Lộ Bạch trong phòng sợ tới mức nhắm hết hai mắt, suýt chút nữa đã chết ngất.
“Muốn cứu y?”
Bộ xương mang nửa khuôn mặt Trần Diêu Quang run toàn thân: “Có chết ta cũng không nói cho các ngươi!”
Lời dẫn chuyện đã nửa điên nửa khùng, không còn bình thường nữa. Nó thở dài, mở miệng cất cao giọng, từng chữ đều mạnh mẽ vang lên, đọc ra khí phách thấy chết không sờn, nghĩa khí ngút trời.
[Khi rơi vào tay ma đầu, nhìn những gương mặt dữ tợn đáng sợ trước mắt, Họa Mị đã biết bản thân đã không còn đường lui.
Nhưng cho dù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-khong-ngung-tim-duong-chet-ta-tro-thanh-nguoi-trong-long/2725051/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.