🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Họa Mị trông rất ghê gớm, nhưng thực chất chỉ là một con hổ giấy miệng cọp gan thỏ. Theo lời Hạ Tri Châu, nếu thứ này là Boss cuối tầng tháp Phù Đồ này, vậy hắn ta sẽ xử luôn cả tòa tháp Phù Đồ này tại chỗ.

Tạm thời loại trừ khả năng Hạ Tri Châu chém gió, xét thấy Họa Mị bị một cú của Bùi Tịch quật ngã, không chừng y thật sự là một tên lâu la.

Bằng không, nếu có nhiều đệ tử tinh anh Kim Đan, Nguyên Anh như vậy thua trong tay bộ xương khô này thì Huyền Hư Kiếm Phái nên lập tức đóng cửa, lăn xuống chân núi mãi nghệ để sống đi thôi.

Họa Mị bị Bùi Tịch bóp chặt cổ, không thể động đậy. Một nửa lớp da vẽ rơi xuống, lộ ra xương trắng âm u bên trong; nửa còn lại ướt đẫm, dính vào thân thể không ngừng run cầm cập của gã.

Gã không dám làm ra động tác gì khác người, chỉ có đôi mắt lộc cộc quay tới quay lui, làm Trần Lộ Bạch trong phòng sợ tới mức nhắm hết hai mắt, suýt chút nữa đã chết ngất.

“Muốn cứu y?”

Bộ xương mang nửa khuôn mặt Trần Diêu Quang run toàn thân: “Có chết ta cũng không nói cho các ngươi!”

Lời dẫn chuyện đã nửa điên nửa khùng, không còn bình thường nữa. Nó thở dài, mở miệng cất cao giọng, từng chữ đều mạnh mẽ vang lên, đọc ra khí phách thấy chết không sờn, nghĩa khí ngút trời.

[Khi rơi vào tay ma đầu, nhìn những gương mặt dữ tợn đáng sợ trước mắt, Họa Mị đã biết bản thân đã không còn đường lui.

Nhưng cho dù phía trước có là vực sâu vạn trượng, gã vẫn phải dũng cảm quên mình vượt qua! Gã là một yêu quái trung thành với tín ngưỡng, dù bị nghiêm hình tra tấn cũng quyết không lộ ra nửa chữ tình báo!]

Trịnh Vi Khởi nghe thế thì lạnh lùng cười: “Chết? Đương nhiên chúng ta sẽ không giết ngươi, mà chỉ khiến ngươi sống không bằng chết. Chỗ ta vẫn còn không ít cách tra tấn người, không biết ngươi ưng cái nào nhỉ?”

Đánh giá sơ sắc mặt Họa Mị, nàng ấy nói tiếp: “Đừng nói mấy câu như tự sát gì đó với ta. Một bộ xương như các hạ, muốn cắn lưỡi hay tuyệt thực? Đảm bảo sau khi ở cùng chúng ta mấy ngày, ngươi có thể cảm nhận được cái gì gọi là ‘ngày ngày đều có bất ngờ’.”

Lời dẫn chuyện run bần bật: [Yêu nữ này sao có thể tàn nhẫn độc ác đến thế! Thật không phải người!]

Nó đã mò ra phương pháp rồi.

Nếu không muốn bị vả mặt, chỉ cần lấy lời thoại lúc nhân vật phản diện xuất hiện đưa cho đám người này, bảo đảm không thành vấn đề!

“Ta, ta còn có thể…” Giọng nói của Họa Mị đã hơi nức nở, uất ức: “Ta còn có thể súc dương nhập phúc*, biến da thành kiếm, giết chết bản thân!”

*Súc dương nhập phúc: tên gọi dân gian của Hội chứng Koro, người mắc hội chứng này tin rằng cơ quan sinh dục của họ đang teo nhỏ hoặc co rút vào bên trong cơ thể.

Súc dương nhập phúc, ngay cả trong tà đạo cũng coi nó là bàng môn tà đạo, chính phái nghe thấy thì thường mặt đỏ tai hồng, xấu hổ nhiều hơn tò mò.

Ai ngờ Trịnh Vi Khởi lại lộ ra vẻ thương hại, ấp úng một lúc mới do dự nói: “Cho phép ta nói thẳng, bị kim đâm một chút như thế, cũng không đến nỗi chết đâu nhỉ?”

Sắc mặt Họa Mị xám như tro tàn, tròng mắt lặn xuống phía dưới, nỗ lực nhìn vị trí bụng của mình.

Sao nàng ấy lại hiểu rõ như thế.

Quả thực còn hiểu rõ hơn cả yêu quái như gã.

Những lời này hoàn toàn đánh tan lớp phòng thủ tâm lý cuối cùng của bộ xương, và cả lòng tự trọng của giống đực. Tìm đường sống không phải điều đáng sợ nhất, muốn chết mà không được mới thực sự tuyệt vọng.

Sau khi tượng trưng mà trầm mặc một lát, Họa Mị bất lực mở miệng: “Trần Diêu Quang bị ta giấu trong một sơn động sau núi.”

*

Đại thiếu gia Trần gia cuối cùng cũng được đưa về nhà an toàn. Khi mọi người tìm thấy y, y đã gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, xem ra đã bị hút đi không ít dương khí.

Chỉ cần đến trễ thêm một chút, không chừng thứ bọn họ tìm được không phải Trần Diêu Quang, mà là tư liệu sống cho ngành giải phẫu.

Triệu Vân Lạc đang bệnh tật sốt ruột muốn gặp trượng phu nên cũng cùng bọn họ ra sau núi.

Trần Diêu Quang nhìn thấy nàng ấy mà cứ ngỡ hồi quang phản chiếu, y móc ra một hòn đá màu xám nhạt hình trái tim: “Phu nhân, nàng xem, đây là vật mà ta tìm thấy trong sơn động. Một viên đá hình trái tim tự nhiên, nó phải vượt qua biết bao gió cát và khó khăn mới có thể trở thành hình dáng này. Mong rằng tình yêu của ta và phu nhân cũng giống viên đá này, kiên cố chịu được tất cả thử thạch.”

Triệu Vân Lạc cảm động rơi nước mắt, hai người ôm nhau, biến phim trường “Vòng Tròn Định Mệnh”* thành “Trái Tim Mùa Thu”** rầm rộ. Xem ra tình yêu không chỉ khiến trai gái hai bên trở nên mù quáng mà còn có thể làm quần chúng hóng hớt chói mù mắt.

*“Vòng Tròn Định Mệnh” - Ring là một bộ phim kinh dị tâm lý siêu nhiên của Nhật Bản.

**“Trái Tim Mùa Thu” là bộ phim truyền hình nhiều tập đầu tiên của bộ 4 phim Tình yêu bốn mùa của đài truyền hình KBS, Hàn Quốc, được công chiếu lần đầu tiên vào mùa thu năm 2000.

Thật quá buồn nôn.

Họa Mị có ý giết người, do đó gã đã bị Trịnh Vi Khởi một kiếm diệt trừ. Chuyện lạ ở Trần phủ cứ thế mà hạ màn, Trần lão gia vô cùng cảm kích, ông ấy cố ý giữ bốn người ở lại phủ nghỉ ngơi vài ngày, tiện thể mở tiệc mừng.

“Chư vị thiếu hiệp chưa biết, bắt đầu từ mấy hôm trước, trời liên tục mưa to, đường núi và cầu tàu đi ra huyện thành đều bị nghẹt cát bùn, hiện giờ không thể rời khỏi Nga Thành trong thời gian ngắn.”

Trần lão gia là một người đàn ông trung niên giàu sang hòa nhã, trời sinh tính cách hiền lành, mỗi khi nói chuyện đều mang nụ cười: “Không bằng cứ ở tạm trong phủ ta mấy ngày rồi lại nghĩ cách ra khỏi thành.”

Ninh Ninh vốn muốn nói, thật ra bọn họ có thể ngự kiếm phi hành. Chỉ cần bay đủ cao thì cho dù từng hạt cát giọt bùn đều dũng mãnh vọt lên trời cũng không làm gì được nàng.

Nhưng để không tách khỏi cốt truyện, nàng và Trịnh Vi Khởi vẫn liếc nhau rồi gật đầu, khẽ đáp: “Vậy đa tạ Trần lão gia.”

Thời tiết mưa âm u kéo dài mấy ngày lặng lẽ kết thúc, trên mái nhà xuất hiện vài tia nắng ấm áp đã lâu không có

Trần phủ là một gia đình dòng dõi thư hương, bữa tiệc chúc mừng họ làm rất tỉ mỉ nhưng không xa hoa, đầy đủ cả hình ảnh, mùi hương và hương vị, rất có cảm giác bách vị hội tụ.

Ninh Ninh ăn uống vui đến mức quên cả đường về. Trần lão gia ngồi trên vị trí chủ tiệc nói: “Lần này ít nhiều nhờ có sự giúp đỡ to lớn từ bốn vị thiếu hiệp, Trần gia ta mới thoát được một kiếp.”

Nói xong, ông ta cười tươi hơn, ánh mắt lướt qua Hạ Tri Châu và Bùi Tịch: “Ta thấy chư vị đều rất khôi ngô tuấn tú, không biết đã có hôn phối chưa?”

Trần Lộ Bạch ngồi cạnh ông ta tỏ ra không vui: “Cha! Sao người cứ thích mai mối linh tinh vậy!”

Trần Diêu Quang gắp thêm đồ ăn vào chén vợ mình. Khác với dáng vẻ dữ tợn của Họa Mị, quả nhiên y là một thiếu niên thanh lịch. Lúc này, y khẽ nói: “Xin lỗi, nếu có mạo phạm các vị, ta xin thay cha nói xin lỗi với các vị… Ngày thường ông ấy rất lo lắng cho hôn nhân của muội muội, bây giờ chắc chỉ thuận miệng nói thôi.”

“Sao đó, còn không vui à?”

Trần lão gia nhìn con gái nhà mình, nghiêm túc nói: “Đừng thấy con bây giờ không thiếu tiền để tiêu. Có nhiều tiền thì có ích lợi gì? Sinh không mang đến, chết không mang đi, còn không bằng tìm một người chồng, rồi sinh một đứa con.”

Trần Lộ Bạch không phục, lẩm bẩm: “Thì sao chứ, chẳng lẽ đến khi con chết thì có thể mang chồng con theo à?”

Một câu có lý không cãi lại được này làm Trần lão gia không nói nên lời. Qua một lúc lâu sau, ông mới tiếp tục nhỏ giọng nói: “Con xem muội muội con mới bao nhiêu tuổi mà đã có thể một tấc không rời con trai cùng tuổi cả ngày rồi. Con không gấp, nhưng cha và huynh trưởng đều gấp dùm con.”

Trần Lộ Bạch hoàn toàn tức giận: “Cha! Nguyệt Minh mới có sáu tuổi, ngày nào muội ấy cũng nghịch bùn với một đám con nít quậy! Người cũng muốn con đi lăn lộn trong bùn sao?”

Nhị tiểu thư Trần gia - Trần Nguyệt Minh là một đứa nhóc, cô bé nghe vậy thì không vui, lạnh mặt phản bác: “Bọn muội không phải nghịch bùn, mà là cha mẹ nấu cơm cho bọn nhỏ ăn!”

Trần lão gia vui vẻ: “Con xem, ngày cả Nguyệt Minh còn biết cha với mẹ! Nguyệt Minh, con là cha hay là mẹ vậy?”

Trần Nguyệt Minh: “Cả hai đều không phải. Con là Vượng Tài chuyên ăn cơm trong nhà!”

… Đó không phải là chó sao!

Khóe mắt Trần Lộ Bạch co giật, cuối cùng cũng dừng hành động dùng sức lùa cơm lại: “Không được! Muội muội của ta nhất định phải làm lão tổ tông! Ai cho muội làm Vượng Tài, ngày mai tỷ đi đánh hắn!”

Muội muội nàng ta bắt đầu đỏ mắt: “Lão tổ tông đã sớm chết. Tỷ tỷ, muội chưa muốn chết, muội muốn sống.”

“Con thấy Lộ Bạch bây giờ như vậy cũng khá ổn.”

Tách ra khỏi Họa Mị ăn dương khí con người, cuối cùng Triệu Vân Lạc cũng không còn tái nhợt như tro tàn như trước nữa. Nàng ấy rất xinh đẹp, bây giờ lại nhẹ nhàng cong môi, lúm đồng tiền lấp lánh ánh sáng, trông như một nàng tiên.

Triệu Vân Lạc nói: “Nữ tử không nhất định một hai phải cậy nhà chồng. Lộ Bạch ở cùng mái hiện với chúng ta, tự do tự tại không lo ràng buộc, còn có nhiều thân nhân ở bên cạnh chăm sóc hơn. Nếu thật sự để muội ấy ra ngoài, chúng ta còn phải lo lắng không biết muội ấy có chịu ấm ức không.”

Trần Lộ Bạch phấn khích nhảy nhót: “Tẩu tẩu tốt quá!”

Trần Diêu Quang nhìn thê tử mình, bất đắc dĩ cười: “Nàng đó, cứ chiều muội ấy.”

Đây vốn là một hình ảnh vui vẻ hòa thuận, Ninh Ninh đang ăn cơm, nhưng nàng cứ cảm thấy trong lòng có một tảng đá chặn lại, hô hấp không thông.

Họa Mị chết rồi mà ảo cảnh vẫn còn, chứng minh cốt truyện vẫn còn đang tiếp tục.

Nhưng cảnh tượng hài hòa đầm ấm ở Trần phủ giờ phút này lại hoàn toàn không hợp với nguy cơ tứ phía trong tưởng tượng của nàng, giống như một đóa hoa thủy tiên giữa cống thoát nước dơ bẩn, dù nó có thanh nhã xuất trần cỡ nào cũng chỉ làm người ta cảm thấy quỷ dị không thôi.

Kết thúc tiệc mừng, trời đã sập tối, Trần Lộ Bạch tính cách hướng ngoại chủ động xung phong muốn đưa mọi người đi dạo Nga Thành.

Nga Thành là một huyện nhỏ, diện tích không quá lớn. Tên này tuy rằng không mấy văn nhã, nhưng cảnh sắc trong thành lại đẹp không gì tả xiết, rất có cảm giác giống vùng sông nước Giang Nam, nước chảy qua cầu, liễu xanh bên bờ uốn éo tạo dáng.

“Lạ thật, Nga Thành… Hình như ta nghe tên này ở đâu đó rồi.”

Trịnh Vi Khởi cẩn thận nhớ lại một hồi, kết quả cũng chỉ là cau mày: “Rốt cuộc là ở đâu nhỉ?”

Hạ Tri Châu mới mua một xiên hồ lô đường, rung đùi ăn ngon lành: “Có lẽ là Trịnh sư tỷ thèm ăn thịt ngỗng* nên nhớ nhầm đấy.”

*Nga trong Nga Thành có nghĩa là ngỗng.

Hiển nhiên Trần Lộ Bạch rất quen thuộc với những tiểu thương trong Nga Thành, nàng ta đi trên đường cái, liên tục có người lên tiếng chào hỏi nàng ta.

Không ngờ vị tiểu thư Trần gia này cũng không làm giá. Từ thơ ca đến triết học nhân sinh, từ bà chủ nhà thợ rèn sinh con đến con trai nhà họ lý thi đậu tú tài, chủ đề nào nàng ta cũng trò chuyện hăng hái hơn ai hết, lời nàng ta nói có thể tập hợp thành nửa quyển “Tạp chí người và vật ở Nga Thành”

Ninh Ninh vừa nghe vừa tặc lưỡi khen ngợi, nàng thích thú nhìn quanh khắp nơi. Khi lướt qua một con hẻm nhỏ bị bóng của các kiến trúc bao phủ, nàng bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

… Nhị tiểu thư Trần gia - Trần Nguyệt Minh đang tụ tập cùng một đám con nít, bỏ cỏ dại vào trong bát rồi khuấy lên.

Bọn nhỏ la hét lớn tiếng làm những người khác ở đây cũng quay đầu lại. Tuy rằng Trần Lộ Bạch trời sinh tính tình hiểu động, nhưng ít nhiều cũng có một chút rụt rè của thiên kim tiểu thư, tóm lại nàng ta sẽ không nghịch bùn trước mặt công chúng, bèn lập tức vỗ trán: “Nguyệt Minh!”

Trần Nguyệt Minh có dung mạo tương tự nàng ta sáu phần ngẩng khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay lên, nhếch miệng cười: “Tỷ tỷ!”

Thoáng nhìn qua bốn người sau lưng nàng ta, tiểu cô nương lại quay sang mấy người bạn nhỏ bên cạnh để khoe khoang: “Mau xem này! Đó chính là tiên nhân đến nhà ta hàng yêu trừ ma!”

Một mảnh “Wow” lập tức vang lên, một đám tiểu hài tử ríu rít reo hò.

“Các ca ca tỷ tỷ biết bay không?”

“Đệ muốn xem múa kiếm!”

“Tiên nhân cũng thích ăn hồ lô đường sao?”

Trịnh Vi Khởi xuống núi ba bốn lần, nàng ấy đã sớm biết rõ cách ở chung với con nít, nghe thế bèn cười khẽ một tiếng, rất có khí chất của một thế ngoại cao nhân điềm đạm: “Nếu mấy đứa muốn xem, ta đây sẽ biểu diễn một trận múa kiếm tại đây, thế nào?”

Đám nhóc không hẹn mà đồng thời òa lên.

Với thực lực Nguyên Anh kỳ của Trịnh Vi Khởi, dĩ nhiên không thể dùng hết sức như ngày thường luyện kiếm. Múa kiếm, có chữ “Múa” này, đương nhiên sẽ có tính biểu diễn giải trí.

Trường kiếm ra khỏi vỏ, cắt đứt một tia nắng kéo dài không dứt. Kiếm thế bay lên, gió mạnh nổi lên, giữa tà áo trắng tung bay, bóng kiếm phác họa nên ánh sáng trắng như rồng bơi giữa không trung với tư thế nước chảy mây trôi.

Trịnh Vi Khởi cố tình rút đi hơn nửa sức lực. So với độ sắc bén mà kiếm thức nên có, càng nhiều là một chút tùy ý và hào phóng, cộng thêm thân pháp nàng ấy cực nhẹ cực nhanh, người bình thường chỉ có thể thấy đường kiếm liên tục lóe lên, không nhìn rõ hình dáng của từng chiêu thức.

Trên đường phố có mấy đám tơ liều chậm rãi thổi qua, bóng dáng nhạt nhòa gần như hòa thành một với không khí. Trong lúc mơ màng, chúng nó bỗng bị mũi kiếm cắt đứt một cách chính xác, linh khí vang dội, vỡ vụn thành những sợi tơ trắng như bồ công anh.

Trịnh Vi Khởi dừng múa, thu kiếm vào vỏ, tự tin mà nở nụ cười: “Thế nào?”

“Đệ biết!”

Có đứa nhỏ mắt lấp lánh giơ tay lên: “Tỷ tỷ đang bắt chước cảnh bắt con tra ở ruộng dưa dưới ánh trăng! Chọc chọc từ trên xuống, giống hệt luôn!”

Tiểu cô nương bên cạnh cậu nhóc lập tức phản bác: “Không phải đâu! Rõ ràng là con khỉ lật núi!”

Trịnh Vi Khởi: “…”

Trịnh Vi Khởi lặng lẽ lùi về sau một bước, khuôn mặt không biểu cảm, chỉ muốn đâm đầu vào đậu hũ mà chết.

Sau khi màn múa kiếm của Trịnh Vi Khởi, đám nhóc cũng chẳng hề yên ắng. Khi nàng ấy biểu diễn xong, ánh mắt của đám con nít lập tức tụ lại trên người Ninh Ninh.

Bất luận nam nữ già trẻ, ai cũng thích những vật và người đẹp, ngoại hình của Ninh Ninh cực kỳ xuất chúng giữa Nga Thành, nàng đã thu hút sự chú ý của các bạn nhỏ đầu tiên.

Ánh mắt của chúng làm nàng sợ hãi, lòng thầm nghĩ, ở đây không có vĩ cầm dương cầm, ca hát khiêu vũ thì ngại lắm, nếu múa kiếm như một kiếm tu bình thường, có lẽ sẽ trốn không thoát số phận như Trịnh Vi Khởi.

Cô còn đoán ra lời bọn nhỏ sẽ nói sau khi xem xong: “Wow! Sao lại có một con rắn đang run rẩy co ro ở đây!”

Hoặc là: “Wow! Một tấm khăn trải giường bay tới bay lui trong gió!”

Tha cho nàng đi.

Đám con nít kia nhìn nàng với ánh mắt đầy hâm mộ, Ninh Ninh ngại không dám từ chối. Suy tư một lát, cuối cùng đột nhiên nhanh trí, nàng nở một nụ cười: “Để tỷ tỷ biểu diễn cho mấy đứa xem một tuyệt chiêu!”

Đám đậu đinh lấy Trần Nguyệt Minh cầm đầu, ai ai cũng tròn mắt chờ mong.

Sau đó chúng thấy vị tỷ tỷ cực kỳ xinh đẹp kia rút trường kiếm bên hông ra, mũi kiếm nhắm ngay bản thân.

Sắc mặt Ninh Ninh vẫn như thường, thậm chí nàng còn cười với bọn nhỏ một cái: “Mấy đứa nhìn kỹ nhé!”

Không một chút chuẩn bị, cũng không một chút do dự, nàng cứ thế mà xuất hiện trong thế giới của tụi con nít quỷ, mang theo bất ngờ không thể kiềm chế.

Chúng vẫn còn là con nít mà lại phải gặp cú sốc thị giác không phù hợp với độ tuổi này.

Nhưng thấy vị tiên nữ tỷ tỷ kia nghiêm lại, mỉm cười mà từ từ đẩy thanh trường kiếm kia vào miệng mình.

Ninh Ninh nhếch môi lên.

Đây, chính là tuyệt chiêu của nàng.

Rất đơn giản không màu mè, có năm nghìn năm lịch sử văn minh Trung Hoa, đứng vững giữa dòng chảy lịch sử dài dòng, vừa bình dân lại vừa có thể thể hiện kỹ xảo độc đáo của kiếm tu. Chỉ cần nó còn ở giang hồ, nơi nơi trong giang hồ sẽ có truyền thuyết về nó.

… Nuốt kiếm là đỉnh nhất!

Nàng rất hài lòng với tiết mục của mình, nhưng các bạn nhỏ chưa bao giờ nhìn thấy trường kiếm từ khi sinh ra đứng sát đó lại không nghĩ thế.

Mắt nàng mở tròn xoe, miệng mở rộng như vậy, giống như ma treo cổ trong những câu chuyện kỳ bí, cặp mắt đỏ còn nhìn chằm chằm bọn nhỏ.

Biểu cảm đó giống như đang tuyên bố với toàn thế giới: “Vừa nãy bà đây nuốt kiếm, chút nữa sẽ bắt đầu ăn sống trẻ con.”

Ba vị đồng môn bên cạnh cũng mang sắc mặt khác nhau.

Phần còn lộ ra ngoài của trường kiếm càng ngày càng ngắn, do không mặt đối mặt với Ninh Ninh, bọn nhỏ không nhìn thấy hình ảnh sau gáy nàng. Nhưng không cần nghi ngờ, nhất định nó đã bị thọc vỡ đầu chảy máu, đầu biến thành tào phớ máu me.

Rốt cuộc bọn họ đã làm sai chuyện gì mà phải chịu cú đấm số phận đập tan tành như thế.

Khung cảnh trong ngõ nhỏ ngừng lại trong chớp mắt, hệt như phim bị tạm dừng.

Ngay sau đó, một tràng tiếng khóc “Oa oa” vang lên.

Hạ Tri Châu thấy cục diện bất ổn, nhanh tay chặn Ninh Ninh lại, nở nụ cười xán lạn trên mặt, dầu mỡ đến nổi có thể xào một bàn Mãn Hán toàn tịch.

“Tôi chính là người đàn ông từng làm hoa khôi.”

Hắn ta nhỏ giọng, quyết tâm mà nói: “Nhất định tôi có thể dỗ được bọn con nít ranh này, đừng lo.”

Vị này lên đài cũng chẳng phải chuyện tốt, Trịnh Vi Khởi cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Bọn nhỏ khóc oe oe um sùm, như thể mấy cái bồn cầu tập trung lại xả nước kêu vù vù cùng lúc.

Nụ cười của Hạ Tri Châu không thay đổi: “Các cục cưng không khóc nữa nè, để đại ca hát cho mấy đứa nghe nha.”

Hắn ta không được bất kỳ ai đáp lại, nhưng cũng hoàn toàn không tức giận, trái lại còn chuẩn bị tư thế khẽ hé môi, một giai điệu quen thuộc phát ra từ cổ họng.

“Bông tuyết bay bay, gió Bắc rền vang. Một mảnh, đất trời, mênh mông…”*

*Đây là bài hát “Một cành mai” của Phí Ngọc Thanh.

Hạ Tri Châu bán nghệ không bán thân, đây là ca khúc sở trường của hắn ta, mỗi lần biểu diễn xong, dưới khán đài đâu đâu cũng tràn ngập tiếng hoan hô, hò hét liên tục.

Hắn ta hát một cách dịu dàng và xuất thần, vì muốn an ủi được bọn con nít ranh, hắn ta còn vận dụng linh lực để hóa ra những vầng sáng to bằng lông ngỗng.

Vầng sáng trắng tinh như tuyết rơi xuống từ tay hắn ra, rất giống tư thế Elsa xây lâu đài. Khi rơi xuống đất, vầng sáng tan thành ánh sáng trắng chói lóa như đốm lửa.

Ai ngờ bọn nhóc còn khóc dữ dội hơn.

Có đứa nhỏ sợ đến mức nước miếng nhỏ khắp mặt đất.

Có đứa bò dưới đất bằng cả tay chân.

Có đứa vùi mặt vào đống đất, chỉ để lại cơ thể vặn vẹo liên tục vì run rẩy.

Có hàng xóm không chịu nổi nữa, lớn tiếng kêu: “Làm gì trong ngõ nhỏ đó?!”

Trần Nguyệt Minh thở hổn hển, giữa một đám con nít bò tới bò lui, cô bé suýt khóc đến sắp ngất: “Tỷ tỷ tự giết bản thân, ca ca đốt tiền giấy, hát tang cho tỷ ấy!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.