🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đợi khi ngọn lửa thiêu đốt dần dần tan đi, Bùi Tịch mới thu lại kiếm khí, lần nữa giữ khoảng cách với Ninh Ninh.

Hơi nóng còn sót lại tản ra trong không khí, giống như dư chấn đọng lại trên bãi biển, lặng lẽ thấm vào từng kẽ hở vô hình giữa những hạt cát, khiến cho mọi giác quan trong cơ thể đều bị bóp nghẹt lại.

Ninh Ninh hạ giọng: “Cẩn thận, trong hang động có động tĩnh.”

Đúng như nàng nói, trong sự im lặng đáng sợ khi mọi người đều cảnh giác, một âm thanh cực kỳ yếu ớt truyền đến từ sâu trong hang động.

Hang động nơi Hỏa Hoàng sống vô cùng sâu và yên ắng, bốn phía toàn là những tảng đá lởm chởm xếp chồng lên nhau một cách lộn xộn. Âm thanh phát ra dọc theo đường hầm lúc đầu như một tiếng kêu trầm, xuyên qua màng nhĩ cộng thêm với con gió cuồn cuộn trên đỉnh núi, càng về sau càng chói tai, gần như khiến những tảng đá xung quanh hang động rung chuyển.

Ánh sáng trong trẻo từ bầu trời điểm xuyết nơi cửa hang, dựa vào ánh sáng này, trên vách đá trong hang động từ từ xuất hiện một bóng đen đậm đặc.

“Là Hỏa Hoàng!”

Kiều Nhan giật mình: “Nhất định nó đã cảm nhận được hơi thở của người sống… Chư vị cẩn thận!”

Ninh Ninh nhìn chằm chằm cửa động, theo bản năng nắm chặt Kiếm Tinh Ngân.

Trước đó bọn họ từng gặp Huyền Điểu ở Tiểu Trọng Sơn, cũng chỉ tiếp xúc thoáng qua, cũng coi như không hề có nguy hiểm gì, ngoại trừ sau vụ việc thì Hạ Tri Châu bị Thiên Tiện Tử dạy dỗ cho một trận, trở thành người bị thương nặng.

Tuy nhiên Hỏa Hoàng ở đây khác hoàn toàn tộc Huyền Điểu. Nó thuộc về loại linh thú chưa khai mở trí tuệ, chỉ biết cướp đoạt và giết chóc, nếu không cũng không biến Tây Sơn thành dáng vẻ này, cũng không nhân lúc cha Kiều Nhan chết trong trận đại chiến để cướp đi ngọc bội truyền đời nhiều thế hệ Hồ tộc để tu luyện cho riêng mình.

Một tiếng rít sắc như lưỡi đao xuyên qua làn sóng nhiệt, cuối cùng bóng dáng cũng hiện ra khỏi hang động.

Cả người Hỏa Hoàng đỏ đậm, dáng người tuyệt đẹp, chiều cao tới mười mấy thước, hai cánh lớn bỗng mở ra sau khi rời hang động, lông chim đầy đặn, mỗi cánh chim đều ẩn chứa lực lượng không thể chống đỡ.

Thứ thu hút toàn bộ lực chú ý của Ninh Ninh là đôi tròng mắt u ám vẩn đục của nó.

Đồng tử của nó mang màu đỏ sẫm, so với ngọn lửa thì giống vết máu sẫm đọng lại, phủ đầy cảm xúc điên cuồng và ngột ngạt, khiến người ta chỉ cần nhìn một cái đã thấy lạnh hết sống lưng.

Đây là ánh mắt của mãnh thú khi đoạt lấy đồ ăn, không có bất kì lý trí nào, chỉ còn thú tính thuần túy nhất.

Hỏa Hoàng còn ngông nghênh hơn Huyền Điểu. Nó quét mắt nhìn tất cả mọi người ở đây một lượt, vừa nhìn họ, nó vừa thốt ra một tiếng gầm từ sâu trong cổ họng.

Ngọn lửa cuồng nộ tụ lại thành một quả cầu lửa, cộng với thế gió phần phật trên đỉnh núi, hệt như kiếm sắc đâm thẳng tới mọi người!

Lửa của Hỏa Hoàng không phải thứ bình thường, chẳng những lao tới ồ ạt, còn kèm theo linh áp mạnh mẽ.

Đây là lần đầu Ninh Ninh đối đầu trực diện với nó, nếu nhiệt huyết dâng lên, cứ thế hồ đồ rút kiếm ra chắn, rất có thể nàng sẽ gia nhập vào bữa thịt nướng xa hoa ngay tại chỗ. Sau khi cân nhắc trong chớp mắt, nàng quyết định uyển chuyển nhảy lùi về sau, muốn xem thực lực nó như thế nào trước.

Cơn gió mạnh thổi tới mang theo sóng lửa, có xúc động muốn đốt cháy Tây Sơn thành từng mảnh, thổi quét không còn thứ gì.

Lớp đá vụn trên đỉnh núi bị luồng gió này đánh ập tới, bị cuốn lên không trung, bắn về phía mọi người như hàng nhìn mũi tên.

Hạ Tri Châu choáng váng hồi lâu như vậy, cuối cùng hành động như một con người, lập tức điều động linh lực cả người, lấy kiếm khí hộ thể, tạo thành khiên chắn trước người mình và Liễu Huỳnh, đưa nàng ta trốn sau một tảng đá lớn.

“Cảm ơn… cảm ơn Hạ ca ca.”

Liễu Huỳnh cố gắng nói, gương mặt vốn trắng nõn lúc này đã mất sạch huyết sắc, không khác gì tờ giấy mỏng.

Hạ Tri Châu thấy môi nàng ta run rẩy, ứa ra mồ hôi lạnh, tức thì biết ngay có chuyện không ổn, nhìn theo tầm mắt Liễu cô nương, nhận thấy trên vai nàng ta đổ máu đầm đìa.

Khi làn gió mạnh kia bỗng nhiên ập tới không kịp phòng ngừa, ngay khi hắn ta chưa kịp tạo kiếm khí thì một viên đá sắc nhọn đã đâm trúng vai phải Liễu Huỳnh.

Sắc mặt thiếu nữ mị tu tái nhợt, nhìn bộ dáng hốt ha hốt hoảng của Hạ Tri Châu, nàng ta thầm hừ lạnh dưới đáy lòng.

Nàng ta đã đọc đi đọc lại hai thoại bản “Tây Cung” và “Cỏ trăm xương” để sớm hiểu rõ một đạo lý: Đàn ông chính là như thế, lúc mọi chuyện còn ổn thì không biết trân trọng, giờ nàng ta bị thương mới nảy sinh thương tiếc, ăn năn hối hận.

Dù cho hắn ta công thành danh toại, tuổi thọ vô biên, nhưng hắn ta cũng đánh mất tình yêu quý giá đời mình, thế mới ngược thảm thiết làm sao!

Giờ này khắc này, nàng ta là nữ chính bị trọng thương, nhìn ánh mắt thương tiếc xen lẫn khao khát cả Hạ Tri Châu kia, nhất định hắn ta đã biết hối hận, từ đây tìm mọi cách che chở yêu thương nàng ta.

Hạ Tri Châu hoàn toàn không biết nàng ta đang nghĩ gì.

Hắn ta chỉ cảm thấy Liễu cô nương mặc quần áo màu trắng, dòng máu như sốt cà chua tràn trên tờ giấy trắng, vô cùng khủng bố, cực kỳ đáng sợ.

Vốn hắn ta đã nhút nhát rồi, giờ càng bị Hỏa Hoàng dọa cho lạnh run, chỉ cảm thấy bả vai cũng vô cùng đau đớn, nào có tâm tư nghĩ tới mấy chuyện yêu đương.

“Liễu cô nương đừng sợ, ta tới giúp cô!”

Trông thấy máu tràn ra từ vai Liễu Huỳnh, Hạ Tri Châu bối rối, một tay rút mảnh đá từ trên vai nàng ta ra, rồi nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn.

“Đừng…”

Liễu Huỳnh cố gắng ép từ đó qua kẽ răng, lời nói vừa ra khỏi miệng thì tảng đá cũng rời khỏi vai nàng ta.

Nàng ta liên tục mắng tên ngu xuẩn này trong lòng, nhưng ngại vì thiết lập nhân vật nên chỉ có thể mong manh thở một câu: “Hạ ca ca, nếu không rút nó ra, có lẽ còn cầm được máu.”

Hạ Tri Châu cảm giác như đang cầm hung khí trong tay, nghe nàng ta nói như vậy, trong lòng vô cùng áy náy, vội vàng chữa cháy: “Xin lỗi, xin lỗi! Do ta nhất thời nóng vội!”

Liễu Huỳnh vốn định dùng giọng khẽ khàng đáp lại hắn ta một câu đáng thương “không sao đâu”.

Nhưng nàng ta còn chưa kịp nói ra lời này thì đã nghẹn cứng nơi cổ họng, tất cả âm thanh đều đông lại, hai nhãn cầu như đột nhiên nhảy ra ngoài, suýt nữa rời khỏi hốc mắt.

Mẹ bà nó!!!

Tên ngu này thấy nàng ta không vui, thế mà còn cầm cục đá đâm vào chỗ cũ, đâm vào chỗ cũ!!!

Nàng ta đau tới mức khóe mắt như nứt ra, rất muốn nói một câu, tiểu não của ngươi trưởng thành không đầy đủ, làm gì ngu tới nỗi này.

Nhưng nàng ta không nói được, nàng ta chỉ là một bông hoa trắng ngây thơ trong sáng, dù bị hắn ta đâm hết lần này tới lần khác, cũng chỉ có thể cắn môi nước mắt lưng tròng: “Hạ ca ca, huynh đang làm gì thế?”

Hạ Tri Châu có chút xấu hổ.

Hắn ta không ngốc đến mức hạ sát đồng đội mình, nhưng trước đó bị Hỏa Hoàng dọa cho sợ hãi mất kiểm soát, lại nghe Liễu Huỳnh cứ khóc sướt mướt bên tai, vậy nên trong lúc hoảng loạn mới nhét luôn cục đá về lại vị trí cũ.

Nhưng tất nhiên hắn ta không thể nói thật cho nàng ta biết được, như vậy trông hắn ta rất giống tên ngốc.

Hạ Tri Châu im lặng một lúc lâu, tuy rằng không đủ tự tin, nhưng vẫn cố gắng thể hiện bộ dáng nghiêm chỉnh của mình: “Liễu cô nương đừng sợ, hiện giờ tình hình nguy cấp, chúng ta chỉ có thể dùng hạ sách này để cầm máu. Đợi khi thoát khỏi nguy hiểm, ta sẽ chữa thương cho cô nương.”

Một giọt nước mắt trong suốt xẹt qua khóe mắt Liễu Huỳnh.

Cũng phiền cho ngươi quá, vậy sao không chọc vào chỗ cũ của ta đi.

Trước đó trên người nàng ta chỉ có một vết máu, giờ bị Hạ Tri Châu chọc một cái, mua một tặng một, trực tiếp thành hai.

Nếu hôm nay nàng ta chết ở đây, chắc chắn đầu sỏ gây tội không phải Hỏa Hoàng, mà là tên đồng đội não heo này.

Liễu Huỳnh cố gắng nhịn một bụng máu tức giận trong cổ họng, hai mắt đẫm lệ mông lung hỏi hắn ta: “Hạ ca ca, có ai từng nói với huynh điều này chưa?”

Hạ Tri Châu mờ mịt nói tiếp: “Ừm… Ta rất yêu huynh?”

“Không phải.”

Nàng ta bị tên này chọc tức tới bật cười: “Đầu óc của huynh, thật sự không giống với người bình thường.”

Lúc này Hạ Tri Châu đã hiểu.

Liễu Huỳnh đang mắng hắn ta.

“Liễu đạo hữu bị thương hả?”

Ninh Ninh dùng kiếm khí chém bay một đám lửa, vội vàng liếc nhìn hai người bọn họ: “Tình huống thế nào? Có nghiêm trọng không?”

Đây mới là quan tâm thực lòng!

Tất cả đều dựa vào các đồng đội giúp đỡ, chính Hạ Tri Châu và Hứa Duệ đã làm nổi bật lên hình ảnh Ninh Ninh vung kiếm ngăn địch đầy xinh đẹp và khiến người ta yên tâm. Chóp mũi Liễu Huỳnh đau xót: “Đừng lo lắng cho ta, ta không sao đâu!”

Lúc này Ninh Ninh mới nở một nụ cười khẽ.

Kiếm quang và ánh lửa mờ mịt chiếu sáng khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của thiếu nữ, đôi mắt hạnh đen nhánh như có muôn vàn vì sao, chỉ cần hơi cong một chút đã thấy hàng ngàn kiếm ý và sự dịu dàng chảy qua chúng, khiến người ta sẵn sàng đắm mình trong đó.

Liễu Huỳnh ngơ ngác nghĩ, tại sao lúc đầu, người nàng ta chọn tiếp cận không phải Ninh Ninh?

“Thủy phù của ta không còn nhiều lắm!”

Tuy bọn họ là kiếm tu, nhưng cũng hiểu chút tri thức về phù triện. Hứa Duệ đã dùng không biết bao nhiêu thủy long để xua lửa đi, tuy nhiên phù chú có hạn, ngọn lửa do Hỏa Hoàng phóng ra thì bất tận, hai bên đánh nhau, rất nhanh tài sản của gã ta chẳng còn bao nhiêu.

Nhiệt độ Tây Sơn vốn đã nóng rực, bị nó thiêu đốt tới lui như vậy, ngay cả không khí và bùn đất cũng có thể bị hâm nóng. Hứa Duệ đánh tới sứt đầu mẻ trán, mà Bùi Tịch bên cạnh cũng cau mày.

Hỏa Hoàng không chỉ tấn công mạnh mẽ, mà đôi cánh hộ thể của nó càng rắc rối hơn.

Khác hoàn toàn với những loài chim thông thường, hung thú trăm năm này đã có cơ thể vô cùng mạnh mẽ cứng chắc. Những chiếc lông vũ màu đỏ rực khắp người trông thì mềm mại, nhưng thực chất tụ thành một bộ áo giáp cực kỳ vững chắc, bảo vệ nó trọn vẹn trong đó.

Bùi Tịch đánh nhau đều vô cùng dứt khoát, cứ thế rút kiếm xông tới. Nhưng khó lắm mới tách ra ngọn lửa cháy, kiếm khí ít ỏi miễn cưỡng chạm tới thân thể Hỏa Hoàng thì luồng kiếm khí mỏng mảnh ấy cũng khó mà làm tổn thương đến nó.

Phần lớn thời gian Ninh Ninh đều chỉ né tránh, thi thoảng dùng Kiếm Tinh Ngân chém thẳng luồng gió nóng đang ập đến, từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm Hỏa Hoàng.

Nàng đang quan sát.

Con chim lớn này vừa tấn công vừa phòng thủ nhiều mặt, nếu là chỉ có tầng lông chim kiên cố kia, có lẽ có thể dùng sức mạnh lớn để bổ ra. Nhưng giờ lửa cứ hừng hực cháy không ngừng, vờn quanh cả người nó, hình thành một tấm khiên bảo vệ tốt nhất. Ngay cả việc đến gần nó cũng khó, càng miễn bàn tới việc rút kiếm phân cao thấp.

Vậy không tới gần thì sao?

Ánh mắt Ninh Ninh hơi trầm xuống, cả người nhoáng lên, linh hoạt nhảy đến mỏm đá lớn bên cạnh Hỏa Hoàng. Vừa hay thế lửa bị Bùi Tịch chém tới, đứng ở vị trí này có thể thấy rõ bộ dáng khi phun lửa của nó.

Không đúng.

Không phải “Phun ra ngọn lửa”, mà là dẫn thiên địa linh khí tới trước miệng, hóa thành một luồng sáng trắng thiêu đốt, sau đó mới phun ra hơi thở, thổi luồng khí này đi khắp bốn phía.

Nhọc cho nàng trước đó còn lo lắng về Hỏa Hoàng, nếu như thế này… chẳng phải xử lý rất dễ sao.

Hứa Duệ không có thủy phù, chỉ có thể luống cuống tay chân chém từng luồng gió lửa xông tới. Ai ngờ lúc ngẩng đầu đã trông thấy Ninh Ninh lao về phía trước, nhảy thẳng về phía ngọn lửa phun ra từ Hỏa Hoàng.

Gã ta bị dọa cho xám hồn, e sợ cô nương bị sóng nhiệt hun cho váng đầu, thế là hét toáng lên: “Ninh Ninh, cô làm gì thế?”

Ai biết Ninh Ninh vội vàng liếc nhìn phía gã ta, mái tóc đen như sương mù, che lấp nửa lông mày và đôi mắt nàng, chỉ để lộ đôi môi mỏng đang cười.

Thế mà nàng lại cười vang, giọng nói trong trẻo như chuông gió đung đưa va chạm, hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh xung quanh: “Không thể dùng nước để đối phó với lửa đâu.”

Hứa Duệ sửng sốt một chút.

Không dùng nước để dập tắt lửa thì gã ta dùng cái gì?

Ninh Ninh không nói nữa, bởi vì nàng càng tới gần ngọn lửa cuồng nộ hơn, ngay cả hô hấp cũng hơi khó khăn. Nàng từng truyền âm nói cho Bùi Tịch rút lui trước, cứ vậy đứng trước Hỏa Hoàng tranh đấu chỉ còn lại một mình nàng.

Tất cả thế lửa đều nhắm hết vào nàng.

Không khác trong tưởng tượng là bao nhiêu, khi kẻ địch khác đã rút lui sạch thì Hỏa Hoàng chỉ đành tập trung toàn bộ lực chú ý tới thiếu nữ cách đó không xa.

Chưa kể nàng còn đứng nơi đón ánh lửa, chỉ cần nó dùng một chút sức lực cũng có thể thiêu rụi nàng tới xương cốt cũng không dư thừa.

Sát khí dâng trào trong con ngươi đỏ như máu, con chim khổng lồ màu đỏ rực gào lên một tiếng, phần lớn ngọn lửa bên người nó bốc lên hừng hực, lập tức lao thẳng về bóng dáng bất động.

Ninh Ninh nắm chặt Kiếm Tinh Ngân trong tay, thầm đếm ngược.

Nếu Hỏa Hoàng trực tiếp phun lửa từ miệng thì có nghĩa nó không sợ lửa và có năng lực kháng lửa cực mạnh. Nhưng nếu nó chỉ lăn những quả cầu lửa trong không trung như hiện nay, chứng tỏ tính kháng lửa không cao như vậy, nó cũng sợ bị lửa đốt.

Nếu ngọn lửa của Hỏa Hoàng vô cùng độc địa dữ vậy, vượt xa bình thường, mà cánh chim lại đao thương không chém tới nổi, vô cùng kiên cố.

Vậy thì dùng ngọn lửa vô cùng dữ dội này để thiêu đốt cánh chim mạnh mẽ của nó, kết quả sẽ thế nào đây?

Ninh Ninh ngừng thở, lấy vài tấm phù chú khỏi túi trữ vật, âm thầm niệm khẩu quyết. Sau đó, nàng nâng kiếm lên dưới sự hỗ trợ của vài tấm phù triện, nơi ánh kiếm chạm tới đều lấp lánh ánh sao.

Không thể dùng nước để dập lửa.

Mà phải dùng gió.

Cổ đại có Gia Cát Khổng Minh mượn gió đông làm nên trận Xích Bích, giờ nàng không có thiên thời địa lợi, vậy dùng một đống phong phù, một đống gió lửa tràn lan lung tung và một thanh kiếm.

Tạo bằng chính đôi tay mình.

“Nàng ấy…!”

Liễu Huỳnh nhịn đau đớn, trợn to hai mắt trong ánh lửa thiêu đốt, nhìn chằm chằm bóng người cách đó không xa mà đầu ngón tay bất giác run lên.

Tiếng gió nổi lên từ mọi hướng.

Làn váy dài của thiếu nữ bị gió thổi bay phấp phới, trường kiếm ong ong như tiếng ngâm dài của rồng, rồi bỗng nhiên một âm thanh rơi xuống rõ ràng.

Thoáng cái gió kiếm dâng lên, liên miên không dứt.

Bóng kiếm màu trắng như tuyết tràn ngập trời sao, hóa thành ánh sáng chói lóa mạnh mẽ như thác nước, thậm chí còn lu mờ đi ánh mặt trời thiêu đốt phía trên mái vòm.

Đứng thẳng ngay giữa trời sao là Ninh Ninh đẹp như tranh vẽ với nụ cười luôn nở trên gương mặt, lần đầu tiên hiện ra kiếm tức và quyết tâm lạnh lùng.

Cơn gió mạnh do phù triện tạo ra rung lên mạnh mẽ, luồng gió lửa dữ dội do Hỏa Hoàng phóng tới cuộn xoáy như một dòng suối. Thứ mạnh hơn cả gió là kiếm phong lao tới như chẻ tre từ trường kiếm của nàng.

Những tảng đá rung chuyển dữ dội, tiếng rồng ngâm lên từng hồi, mà ngọn lửa cuồn cuộn mạnh mẽ kia mượn gió tây gầm lên như một cự long rít gào thành tiếng…

Nhắm thẳng về phía mệnh môn của Hỏa Hoàng!

*

“Ui, ui, trời ạ! trời ơi, lại thêm một đứa đồ nhi dưới tay ta bị tiễn đi nữa rồi.”

Bên ngoài Huyền Kính, một thiếu nữ cơ thể nhỏ nhắn khó chịu thở dài, khiến Khúc Phi Khanh bên cạnh che miệng cười khẽ.

“Đệ tử Ngự Thú Tông vốn không thiên về thực chiến, thua cũng là điều tất yếu.”

Khúc Phi Khanh là Đảo chủ Nghê Quang Đảo, lại có gương mặt xinh đẹp dịu dàng như Trương tiên tử, lúc nói chuyện lười nhác, trước giờ đều ngậm ý cười: “Ta nghe nói đám đệ tử trẻ của Huyền Hư Kiếm Phái đã đi Tây Sơn phải không, chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn gặp Hỏa Hoàng trong truyền thuyết hay sao? Không bằng đi tới trước kính của các Trưởng lão Huyền Hư Kiếm Phái xem dáng vẻ thế nào đi.”

Chư vị Trưởng lão của Huyền Hư Kiếm Phái nghe xong đều run lên, Thiên Tiện Tử tỏ vẻ bình tĩnh, cất Huyền Kính hướng vào bên trong.

“Thật ư?”

Thiếu nữ đó kia chính là Lâm Thiển - Tông chủ Ngự Thú Tông, sau khi nghe xong đôi mắt tỏa sáng, quay đầu: “Ta nghe nói Hỏa Hoàng trên Tây Sơn rất thú vị, ta đang tính đợi khi bí cảnh mở ra sẽ nhận nó làm linh sủng. Không biết chư vị Trưởng lão có thể cho ta nhìn nó được không?”

Các Trưởng lão Huyền Hư Kiếm Phái mắt to trừng mắt nhỏ, đưa mắt ra hiệu cho nhau, khung cảnh hỗn loạn như kiến bò trên chảo nóng.

Thiên Tiện Tử vẻ mặt phức tạp, muốn nói lại thôi, sau khi liếc mắt nhìn nhau với Chân Tiêu thì yên lặng xoay mặt Huyền Kính hướng về phía Lâm Thiển.

Hình ảnh bên trong là một vùng đất bị đốt cháy đen đỏ, trước mặt đám tàn tích đó là một cơ thể cực lớn hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Đầu trụi lụi, cơ thể trụi nhẵn, cánh và đuôi không còn một cọng lông.

Màu ngăm đen phủ khắp cơ thể nó như được ngâm trong màn đêm sâu thẳm, đôi cánh nửa mở nửa khép, dường như vẫn đang đau buồn với những gì diễn ra trong cuộc đời này.

Màn đêm khiến nó có làn da cháy đen, nó lại dùng để đi tìm ánh sáng.

Cách một mặt Huyền Kính, vẫn có thể ngửi thấy mùi thịt nướng thoang thoảng.

“Này, này…”

Đôi môi lẫn giọng nói của Lâm Thiển đều run rẩy, nhìn con chim xa lạ trong trí nhớ mình: “Hỏa Hoàng?”

“Cái này, nó bị chính ngọn lửa của nó nướng chín.”

Thiên Tiện Tử gãi đầu, vội vàng cười ha ha: “Cũng chịu thôi, bị đốt cháy thế này rồi… Nếu không bảo đám Ninh Ninh mang ít thịt khô về cho ngươi nếm thử?”

Trước mắt Lâm Thiển tối sầm, mặt không biểu cảm, ánh mắt sắc bén.

“Có lẽ đụng phải cuộc hỗn chiến.”

Khúc Phi Khanh nhẹ giọng an ủi bà ấy vài câu, tiện đà lại nói: “Đúng rồi, Liễu Huỳnh đang đồng hành với nhóm Ninh Ninh, không biết Thiên Tiện Trưởng lão có thể cho ta xem hiện giờ con bé đang làm gì không?”

Các Trưởng lão đều tỏ vẻ như không nghe thấy, nhìn ngó khắp nơi đầy lơ đãng, có người thì cụp mắt uống trà. Thậm chí Kỷ Vân Khai còn chu miệng lên huýt sáo.

Sắc mặt Thiên Tiện Tử càng phức tạp hơn.

Lần này ông ấy không ra tay nữa, mà ra hiệu Khúc Phi Khanh tự điều chỉnh thị giác Huyền Kính. Cổ tay trắng nõn của nữ tu khẽ nhúc nhích, trên mặt kính xuất hiện bóng dáng thiếu nữ.

Hình ảnh Liễu Huỳnh cầm ngọc bội trong tay, cười vừa thành thật lại chua xót, hô to với mọi người: “Bất ngờ không! Thật ra ta là nằm vùng do Nghê Quang Đảo phái tới để cướp đoạt ngọc bội!”

Khúc Phi Khanh vốn tưởng con Hỏa Hoàng bị nướng cháy kia là kết thúc rồi, ai mà ngờ nó lại khởi đầu cho mọi bi kịch.

Ai nói cho bà ấy biết.

Tại sao đồ đệ thân yêu Liễu Huỳnh của bà ta cũng xác xơ thế kia.

Liễu Huỳnh từng là cô gái xinh đẹp đáng yêu tới nhường nào, nhưng giờ thảm tới mức không dám nhìn thẳng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc phủ trong màu đen xám, ai không biết còn tưởng nàng ta đã đi đào than đá mười năm dưới đất.

Nhưng thứ kinh khủng nhất, là tóc của nàng ta.

Những sợi tóc trên trán như đã bị đốt cháy, tất cả uốn cong thành hình xoắn ốc cuộn tròn như cây thủy sinh.

Nhìn từ phía trước trông như bị hói từ ngay tuổi tráng niên, chỉ có vài sợi tóc xoăn còn may mắn sót lại trên đỉnh đầu, hệt như cỏ dại cứng cỏi mạnh mẽ, bất chấp mọc trên hoang mạc với diện tích rộng lớn.

Chỉ mới nửa ngày không gặp, nàng ta từ một thiếu nữ thơm tho thành một vái vòm sáng ngời tỏa hương nồng nàn, vừa đi vừa khóc nức nở: “Uy hiếp ta rồi lại ức hiếp ta, xong đặt ta lên lửa nướng? Các ngươi không phải người, đây là báo ứng!”

Nói xong nàng ta giữ mảnh đá sắc nhọn trên vai, lúc rút nó ra khỏi cơ thể, Liễu Huỳnh từ từ nhắm mắt lại.

Hạ Tri Châu, ngươi thật tàn nhẫn!

Một số người còn sống nhưng đã chết rồi.

Trong lúc nhất thời, không thể phân rõ giữa Liễu Huỳnh và Hỏa Hoàng thì ai thảm hại hơn.

Khúc Phi Khanh hiếm khi thu lại nụ cười, đôi mắt cũng tối sầm lại, gương mặt không biểu cảm, ánh mắt sắc bén.

Thiên Tiện Tử: “…”

Thiên Tiện Tử: “Cái này… Hai vị nữ Bồ Tát, ta còn có cơ hội giải thích không?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.