Ánh đèn phía xa âm u mờ ảo, khó mà xuyên thủng bóng đêm nặng nề dày đặc, dưới một mảng âm u, chỉ có thể trông thấy hình bóng của những dãy núi đằng xa nối đuôi liên tiếp như những con cự thú đang náu mình.
Cuồng phong không ngừng phát ra tiếng gầm gừ, thổi bay mưa đêm tứ tán, những hạt mưa tạt vào vách tường sụp đổ, đáp xuống sống mũi thẳng tắp của Bùi Tịch.
Vấn đề Ninh Ninh đưa ra quá đột ngột, giống như dùng một con dao cùn cứa lên đỉnh đầu hắn.
Bùi Tịch chưa từng nghe qua, càng không ngờ rằng sẽ có người hỏi mình câu này, trong lúc nhất thời mặc dù có chút sợ sệt, nhưng hai mắt hắn vẫn nhìn thẳng về trước, bình tĩnh ngước xuống gương mặt của tiểu cô nương.
Vừa nhìn một cái, ngược lại càng khiến hắn cảm thấy trong lòng rối loạn.
Tựa như đại não còn chưa kịp phân tích xong từng mạch cảm xúc thì thân thể và thần kinh của hắn đã đưa ra phản ứng thành thật nhất.
Lúc Ninh Ninh nhắc đến "thích cô gái", hắn gần như là vô thức nhướng mắt lên, không chênh không lệch, vừa vặn nhìn về phía nàng.
Thế này có phải chỉ rõ là hắn ——
Bùi Tịch dường như hiểu ra gì đó, song lại cảm thấy hết thảy mông lung như sương mù, không chân thực cũng không rõ rệt, giống như bản thân đang ở trong một giấc mộng.
Thừa Ảnh ở đáy lòng hắn lại giả chết, câm như hến không hó hé gì, lòng hắn đột nhiên phiền muộn, lần đầu tiên ước được nghe thấy giọng nói ồn ào như điên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-khong-ngung-tim-duong-chet-ta-tro-thanh-nguoi-trong-long/2725085/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.