Cố Chiêu Chiêu đang thu dọn hành lý tới Loan Thành, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.
Nàng ta nghĩ đó là nha hoàn hầu hạ bên cạnh, vậy nên vẫn tiếp tục cúi đầu dọn đồ: “Có chuyện gì thế?”
Chỉ cần vượt qua hôm nay.
Sau ngày hôm nay, khi ả và Tạ Du tới Loan Thành, hoàn toàn thoát khỏi cái chốn Sùng Lĩnh đầy thị phi, Cố Chiêu Chiêu ả sẽ bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.
Là vợ Ma quân.
Nghĩ đến bốn chữ này, khóe miệng ả không kìm được nhếch lên.
Thực ra ngay từ đầu, ả chưa từng nghĩ Tạ Du có tiền đồ rực rỡ đến vậy. Sở dĩ ả âm thầm mượn công lao của tiểu thư chỉ đơn giản là ngoại hình gã quá đẹp.
Dù cho cơ thể gã phủ đầy vết thương đi nữa, gầy trơ cả xương nhưng nét mặt của thiếu niên cũng khiến ả mặt đỏ tim đập ngay lập tức.
Tiếc rằng Tạ Du có tình yêu sâu đậm với Chu tiểu thư không thể với tới, chưa bao giờ tỏ ra hứng thú với ả.
Có lẽ sự ghen ghét bao phủ cả trái tim ả bắt đầu từ khi đó.
Chu Ỷ Mi có tất cả mọi thứ mà phụ nữ mong muốn, từ nhan sắc tuyệt trần, căn cốt xuất sắc, gia thế hoàn hảo không chê vào đâu được, cộng thêm vô số người đàn ông yêu nàng ấy hết mực.
Cố Chiêu Chiêu không cam lòng.
Cho dù Tạ Du không thích ả thì ả cũng có rất nhiều cách khiến gã mắc bẫy.
Vậy là ả bắt đầu nói dối hết ngày này qua ngày khác.
Chu Ỷ Mi đau lòng cho Tạ Du nhưng ngại tầm mắt của Chu gia nên chỉ có thể nhờ thị nữ bên người mang thuốc và điểm tâm cho nô lệ kia.
Cố Chiêu Chiêu ôm giỏ lặng lẽ chạy tới nhìn gã, đỏ mặt nói với thiếu niên mang đầy cảnh giác: “Ngươi đừng sợ, đây là thuốc mỡ ta chuẩn bị riêng cho ngươi… Vết thương của ngươi còn đau không?”
Ngày qua ngày, lặp đi lặp lại.
Ánh mắt Tạ Du nhìn ả ngày càng dịu dàng hơn, thi thoảng còn lẩm bẩm hỏi ả rằng, tại sao Chu tiểu thư luôn đối xử lạnh nhạt với gã, chưa bao giờ liếc gã lấy một cái.
Sau đó Tạ Du rủ Chu Ỷ Mi bỏ trốn, Cố Chiêu Chiêu lén tố cáo không chút do dự.
Chu đại tiểu thư bị giam cầm, Tạ Du bị đánh tới mức mất nửa cái mạng.
Còn ả thì tới bên cạnh thiếu niên, than thở: “Ngươi khờ quá, sao một người như Chu tiểu thư có thể cam tâm tình nguyện rời đi với ngươi chứ? Ngay sáng nay thôi, nàng ấy còn nhạo báng với ta về sự bất lực ngu dốt của ngươi … Nàng ấy nói tất cả cho lão gia, vậy nên nhất định tối nay sẽ không tới.”
Đôi mắt Tạ Du phủ trong màu đỏ màu, nhìn ả không chớp mắt.
Cố Chiêu Chiêu tiếp tục nói với gã: “Ngươi đi đi, nếu sau này còn nhớ ta thì hãy về Sùng Lĩnh thăm ta”
Trong nháy mắt ấy, sự lạnh lùng nơi đáy mắt thiếu niên sụp đổ, phủ đầy trong làn sương mù nhẹ.
Ả biết mình đã thành công.
Ai ngờ rằng Tạ Du lại trở thành Ma quân.
Ả nhìn thấy Chu Ỷ Mi từng vô cùng kiêu ngạo ngã từ trên mây xuống tận đáy vực, còn ả biến thành kẻ bầu bạn bên người Ma quân, sự đố kỵ suốt bao nhiêu năm bỗng tan thành mây khói. Chưa bao giờ Cố Chiêu Chiêu cảm thấy sung sướng như vậy.
Chỉ một chút thôi.
Dường như Tạ Du vẫn giữ chút tình cảm cũ với Chu Ỷ Mi, dù cho ngoài miệng hắt hủi bài xích tới đâu đi nữa, nhưng ánh mắt không lừa được người khác.
Đợi khi tới Loan Thành, ả có thể vĩnh viễn nói lời tạm biệt với Chu đại tiểu thư.
Trong lòng Cố Chiêu Chiêu hân hoan, định tiếp tục thu dọn hành lý, rồi lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Người mới bước vào chẳng nói câu nào, chỉ im lặng đứng ở cửa, chẳng biết có đang nhìn nàng ta hay không.
Trái tim ả nhảy dựng lên, sợ hãi quay đầu lại.
Đập vào mắt ả là một gương mặt cực kỳ quen thuộc.
Chu Ỷ Mi.
Cố Chiêu Chiêu thấy không ổn lắm, co rúm người về sau.
Đến ngay dũng khí để nói chuyện nàng ta cũng không có, lắp bắp một hồi lâu mới có thể ngập ngừng kêu lên: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Chưa bao giờ nàng ta quên, Chu Ỷ Mi từng là kiếm tu có căn cốt trác tuyệt.
Đáng tiếc dưới sự xúi giục của ả, bàn tay phải cầm kiếm của Chu Ỷ Mi đã bị Tạ Du bẻ gãy.
“Ngươi đừng có ý nghĩ sai trái gì! Nếu làm ta bị thương, nhất định Tạ Du sẽ không tha cho ngươi - thị vệ đâu? Nha hoàn đâu? Đâu hết cả rồi!”
Chu Ỷ Mi để mặc ả la hét. Ánh sáng trắng lóe lên trong tay Chu Ỷ Mi, nơi ấy xuất hiện một thanh trường kiếm sắc bén.
Mạnh Quyết chậm rãi nói: “Dùng khí hóa kiếm, tu vi của vị tiểu thư này không thấp.”
Lại nhìn ngoài cửa sổ, tuy rằng còn chưa tới chạng vạng nhưng bầu trời đã tối sầm lại.
Mây đen tụ thành lốc xoáy khổng lồ, âm u treo ngược trên màn trời như muốn nuốt chửng toàn bộ ánh sáng. Một màu đen nặng nề đơn điệu.
Cũng bởi vậy, khi kiếm ý trắng sáng như ánh trăng lộ ra vẻ vẻ uy nghiêm, chẳng khác nào một trận tuyết đổ rào rào như thác chiếu sáng sườn mặt người con gái, đồng thời phác họa ra sát khí lạnh lẽo và tráng lệ như vừa rồi.
Chắc chắn người phụ nữ này điên rồi.
Nàng ấy… cầm kiếm bằng tay trái.
Cố Chiêu Chiêu sợ tới mức run bần bật, Chu Ỷ Mi vẫn giữ vẻ lạnh nhạt từ đầu tới cuối, ánh mắt nhìn ả như nhìn một sinh vật chế.
Chẳng khác nào nhìn một thứ rác rưởi kinh tởm.
Kiếm khí kêu vang, nữ tu váy trắng tiến lên một bước.
Cố Chiêu Chiêu vẫn muốn cầu xin, nhưng bụng dưới đột nhiên bị kiếm khí tấn công, cả người đau đớn phun một ngụm máu tươi khỏi miệng.
Chu Ỷ Mi lười nói chuyện với ả, giọng điệu lạnh lùng: “Im lặng.”
Ả không muốn nghe thấy giọng nói của người phụ nữ này.
Cố Chiêu Chiêu khóc như một người nước, muốn xin lỗi nhưng rồi lại không dám, chỉ có thể run rẩy rơi nước mắt.
Còn người phụ nữ điên cầm kiếm kia nhấc thẳng cổ áo ả lên, xách Cố Chiêu Chiêu khỏi phòng mà không một lời giải thích.
Ả đâu dám phản kháng, chỉ có thể lết từng bước theo Chu Ỷ Mi phía trước.
Tất cả nha hoàn người hầu trong phủ đều bất tỉnh trên đất. Cố Chiêu Chiêu nhìn mà run sợ, bắt đầu nghĩ cách xem làm sao để Tạ Du phát hiện ra thảm trạng này càng sớm càng tốt, chỉ có gã mới trị được mụ điên…
Không đúng.
Đôi mắt ả bỗng trừng to.
Nơi Chu Ỷ Mi túm ả đi chính là phòng ngủ của Tạ Du.
Ả bỗng có dự cảm về điều sắp tới mình sẽ gặp phải.
“Không… Cầu xin ngươi, đừng mà! Ta sai rồi....”
Ả vô thức muốn cầu xin, rồi thoáng nhìn gương mặt thờ ơ của đối phương lại nghiến răng nghiến lợi, khàn giọng nói: “Ngươi thật sự cho rằng hắn sẽ tin mấy lời vớ vẩn của ngươi sao? Đợi lát nữa Tạ Du thấy ta bị thương, chắc chắn sẽ giết ngươi ngay lập tức!”
Cuối cùng trên gương mặt trầm tĩnh như nước lặng của Chu Ỷ Mi xuất hiện một nụ cười.
Nụ cười đậm tính giễu cợt, khinh thường và nghi ngờ. Nó lạnh lùng như đao, giống như muốn gằn từng chữ hỏi nàng ta: “Ngươi chắc không?”
Cố Chiêu Chiêu không chắc.
Ả biết Tạ Du có tình cảm đặc biệt với Chu Ỷ Mi, yêu và hận đan nhau, khiến người ta phải phát điên.
Tiếp đó là tiếng đạp cửa vang lên. Trong khi ả vẫn hãi hùng trước ánh mắt kia, Chu Ỷ Mi đã đá văng cửa phòng Tạ Du.
Đúng như nàng ấy dự đoán, người đàn ông trong phòng hơi giật mình, không hề ra tay ngay lập tức.
Dù sao trong lòng Tạ Du vẫn còn thương xót Chu Ỷ Mi.
“A Du, cứu ta!”
Cố Chiêu Chiêu không nghĩ được điều gì khác, nước mắt nước mũi giàn giụa gào lên: “Nàng ta điên rồi, Chu Ỷ Mi…”
Lời chưa nói hết, phần bụng ả tiếp tục truyền tới cơn đau nhức, dòng máu tuôn ra như vòi hoa sen xoay tròn.
Chu Ỷ Mi dám làm tổn thương ả trước mặt Tạ Du!
Ít nhiều Tạ Du vẫn có chút tình cảm với Cố Chiêu Chiêu, trông thấy vậy thì cau mày tức giận. Nhưng không đợi gã lên tiếng, giọng nói lạnh lùng của Chu Ỷ Mi đã vang lên trước: “Chỉ cần tiến lên một bước, ta sẽ giết nàng ta.”
Nàng ấy không hề nói dối, trường kiếm đặt trên cổ Cố Chiêu Chiêu, kiếm tu giết người chỉ trong nháy mắt.
Hai bên giằng co, nhất thời rơi vào bế tắc.
“Nói đi.”
Gương mặt Chu Ỷ Mi lạnh lùng: “Người năm đó chuẩn bị thuốc trị thương cho hắn là ai?”
Ả biết người phụ nữ điên này sẽ làm thế mà!
Cố Chiêu Chiêu trừng mắt tới nứt ra, dùng giọng điệu run lẩy bẩy hét lên: “Ta… Là ta! A Du cứu ta - A!”
Một sợi kiếm khí lạnh lùng xuyên qua bàn tay phải, ả đau đớn không chịu nổi.
“Cơ hội cuối cùng.”
Giọng điệu Chu Ỷ Mi vẫn bình tĩnh không thay đổi: “Người năm đó chuẩn bị thuốc trị thương cho hắn là ai?”
Cố Chiêu Chiêu vừa khóc vừa nôn khan, nhanh chóng khóc nói: “Ta, ta nói! Xin người đừng giết ta… Ta sẽ nói hết! Đó là tiểu thư, tiểu thư chuẩn bị tất cả, sau đó nhờ ta đi đưa!”
Cả người Tạ Du run lên.
Chu Ỷ Mi hơi hếch cằm lên, tựa như đang thảo luận chuyện gì đó hết sức bình thường chẳng đáng kể, trong giọng điệu còn thêm vài phần lười biếng: “Tiếp tục.”
Tên đàn ông vô dụng Tạ Du kia hoàn toàn không đáng tin cậy!
Cố Chiêu Chiêu tức đến mức ngứa răng, dưới sự uy hiếp chỉ có thể tiếp tục nói: “Tất cả đồ… đều do tiểu thư chuẩn bị. Ta, ta nói dối… Ta sẵn sàng làm trâu làm ngựa để chuộc tội! Tiểu thư hãy tha cho ta đi!”
Trường kiếm trên cổ tới gần hơn một chút, kéo theo cơn đau dữ dội.
Chu Ỷ Mi: “Tiếp tục.”
“Bỏ trốn… việc bỏ trốn cũng do ta báo lên! Xin lỗi, xin lỗi, đều là lỗi của ta!”
Cố Chiêu Chiêu không dám nhìn ánh mắt Tạ Du, cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà. Cho dù vậy, ả vẫn cảm nhận được sát khí nồng đậm bao trùm xuống.
Sát khí thuộc về Ma tộc.
Chu Ỷ Mi làm ngơ trước sự khóc lóc kể lể của ả và vẻ kinh ngạc trên mặt Tạ Du, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi còn lời gì muốn nói không?”
Nàng ấy không giết mình!
Hai mắt Cố Chiêu Chiêu lập tức sáng lên: “Tiểu thư, xin ngài tha cho ta! Ta bằng lòng dùng cả cuộc đời này để bù đắp lại, xin đừng giết ta, được không?”
Chu Ỷ Mi: “Ồ.”
Chu Ỷ Mi: “Quên không bảo, đây là lời trăn trối của ngươi.”
Sắc mặt Cố Chiêu Chiêu vốn đã không xong, nghe lời này xong còn tệ hơn so với việc ăn phải ruồi.
Ả định chửi ầm lên.
Tuy nhiên, thanh trường kiếm đặt trên cổ nàng ta bỗng phát ra luồng sáng trắng. Ả đau tới tê dại, đầu óc cứng đờ, không nghĩ được cái gì nữa.
Cố Chiêu Chiêu ngã ầm xuống đất.
Chu Ỷ Mi ngước mắt liếc nhìn người đàn ông cách đó không xa, lau đi vết máu loang lổ trên thân kiếm: “Biết rõ chưa?”
Toàn bộ ánh sáng nơi chân trời đều biến mất, bao phủ khắp nơi chỉ còn sự im lặng, gương mặt Tạ Du xám như tro tàn.
Mà nữ tu váy trắng xinh đẹp trước mắt vẫn đang tự nói việc của mình: “Thuốc ta chuẩn bị cho ngươi, công pháp ta đưa ngươi, cầu xin cũng là ta… Chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ nghi ngờ xem, một thị nữ như nàng ta thì sao lại có năng lực lớn tới đó?”
Sao gã chưa từng nghi ngờ chứ, những thứ Cố Chiêu Chiêu nói có quá nhiều thứ mập mờ.
Nhưng một khi nghĩ theo hướng đó, sự thật đằng sau khiến gã sợ hãi chùn bước, không dám suy nghĩ sâu xa.
Cuối cùng gã đã làm gì đây?
Cả người gã thanh niên đẹp tới không góc chết run rẩy lùi lại một bước, hai mắt đỏ tươi.
Trong lòng gã liên tục tự hỏi: Tạ Du, cuối cùng ngươi đã làm gì thế?
Từ khi Tạ Du ra đời đã định sẵn không có tương lai.
Một nô lệ thân phận thấp kém, hàng ngày đều bị đánh chửi, không có ai nhìn gã bằng ánh mắt thân thiện hết.
Các thiếu gia, tiểu thư ở Chu gia giống như ánh trăng xa xôi phía chân trời, muốn gặp cũng khó. Với thân phận của gã, càng không có chút cơ hội tiếp xúc nào.
Nghĩ tới đây, việc gã quen biết Chu Ỷ Mi theo đúng như khuôn sáo cũ. Tiểu thư ra ngoài ngắm hoa đánh rơi ngọc bội bên đường, thiếu niên nô lệ nhặt nó lên, trái tim đập thình thịch muốn tới gần nàng ấy.
Gã rụt rè gọi “Chu tiểu thư.”
Sau đó Chu Ỷ Mi mỉm cười quay đầu, cũng cười nói cảm ơn với gã.
Tối đó Tạ Du trằn trọc mãi không ngủ được. Trước nay gã không hề để ý tới vẻ ngoài, vậy mà trong đêm đó cứ nghĩ đi nghĩ lại, nếu lúc ấy có thể lau sạch tro bụi trên mặt thì tốt quá.
Chưa từng có ai đối xử với gã dịu dàng tới vậy, lúc nàng ấy khẽ cười lên, cảm giác như toàn bộ ánh sáng đều tụ hội vào đó.
Gã bắt đầu cẩn thận đi theo ánh sáng.
Dù cho đại tiểu thư không để ý tới gã, đối xử với gã lúc nóng lúc lạnh đi nữa. Với Tạ Du mà nói, chỉ cần mỗi ngày được nàng ấy liếc mắt một cái cũng đủ làm gã vui vẻ rồi.
Khoảnh khắc Chu Ỷ Mi đồng ý rời khỏi Sùng Lĩnh với gã, Tạ Du hân hoan tới mức giống như đang nằm mơ.
Lúc bị đám gia đinh vây quanh ở ngõ nhỏ, cũng tựa như gã đang ở trong một giấc mơ vậy.
Yêu thích tuổi trẻ hết sức cẩn thận bị đánh nát tan không chút lưu tình, đáng ra gã nên hận nàng ấy.
Nhưng lỡ như mọi điều Cố Chiêu Chiêu nói đều là dối trá thì sao đây?
Nếu trước nay Chu Ỷ Mi luôn đối xử hết lòng với gã, nếu gã… tự tay hủy hoại người quan trọng nhất trong đời gã thì sao đây?
Lồ ng ngực Tạ Du đau nhức.
Gã tàn sát toàn bộ tộc nhân của nàng ấy, chà đạp phẩm cách của nàng ấy dưới lòng bàn chân, thậm chí tự bẻ gãy cánh tay phải cầm kiếm, phá hủy hơn nửa tu vi của nàng ấy.
Cô gái đó chính là ánh sáng đã kéo gã ra khỏi địa ngục vô tận.
Chu Ỷ Mi sẽ nghĩ thế nào về gã đây? Nếu nàng ấy biết tất cả đều chỉ là hiểu lầm… liệu nàng ấy có thể tha thứ cho gã không?
Giống như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm cuối cùng cứu mạng, Tạ Du hít sâu một hơi.
Đúng vậy.
Sở dĩ nàng ấy đưa Cố Chiêu Chiêu tới đây giải thích, nhất định là muốn gã đổi ý, nối lại tình xưa.
Dù sao thì Chu Ỷ Mi yêu gã, gã cũng yêu nàng ấy.
“Ngươi nghĩ ta sẽ tha thứ cho ngươi ư?”
Thoáng nhìn thấy ánh sáng nhạt trong mắt gã đàn ông, nụ cười khinh khỉnh của nữ tu càng rõ ràng hơn: “Đừng có mơ.”
Nàng ấy không buồn che giấu vẻ chán ghét khi nói chuyện: “Có người sống như giòi bọ là nghĩ rằng những người khác trên đời cũng bẩn thỉu. Thật nực cười làm sao, lý do hôm nay ta tới gặp ngươi, chẳng lẽ ngươi còn không biết sao?”
Đôi mắt Tạ Du trống rỗng, nghe nàng ấy nói tiếp: “Ta hận ngươi, mỗi ngày mỗi đêm đều hận ngươi. Ta thà năm đó bỏ mặc ngươi trọng thương bị bệnh, chưa từng mạo hiểm đưa bí điển sách cổ cho ngươi. Nếu ngươi chết thì càng tốt hơn nữa.”
Từng lời từng chữ như kim đâm vào ngực gã.
Trong khoảnh khắc, kiếm quang hiện ra.
Chu Ỷ Mi dùng hết sức lực toàn thân, Tạ Du vẫn không buồn né tránh.
Mùi máu tươi nồng đậm nơi chóp mũi, Chu Ỷ Mi đã muốn ngửi nó từ lâu lắm rồi.
Tu vi nàng ấy bị huỷ, xương tay vỡ vụn, đành phải giả vờ thành dáng vẻ nhu nhược yếu đuối để mặc người khác giẫm đạp. Chỉ có vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, nàng ấy mới có thể nâng kiếm bằng tay trái, thông qua lối đi nhỏ bên cạnh phòng ngủ để tới rừng trúc luyện kiếm.
Ngày này qua ngày khác, mỗi ngày đều đau đớn muốn chết, đồng thời cũng khiến nàng ấy tìm được ý nghĩa tham sống sợ chết trong cơn hận thù.
Chu Ỷ Mi muốn báo thù.
Nàng ấy vốn khinh thường việc nhiều lời vô nghĩa với Tạ Du. Nếu có thể, nàng ấy thà dùng một kiếm chém gã thành từng mảnh vụn.
Nhưng tu vi và thể lực của nàng ấy đều không cho phép. Nếu hôm nay muốn giết hai người kia, nhất thiết phải dùng đến cách khác.
Ví như để gã ngập tràn hối hận, lơ là việc chống cự.
Không có bất kì lãng mạn gió trăng nào, cũng chẳng hề có thương hại hay hối tiếc, ý niệm duy nhất trong đầu Chu Ỷ Mi là nói chuyện với gã chỉ buồn nôn thêm.
“Một kiếm này, vì ta.”
Kiếm quang như băng, đâm vào cánh tay phải gã đàn ông.
“Một kiếm này, vì những thành viên trong tộc đã chết của ta.”
Lại thêm một kiếm đâm vào bụng.
“Một kiếm này… vì những người vô tội bị ngươi làm hại trong thiên hạ này.”
Nhát kiếm cuối cùng đâm thật sâu vào trong ngực.
Tạ Du không nói chuyện, cũng không nhúc nhích.
Gã đang khóc.
“Ta không biết… Xin lỗi.”
Ma quân khi xưa sáng chói nổi bật, giờ đây ánh mắt nhìn nàng ấy đầy vẻ sợ hãi và nặng tình vỡ nát, lời nói nghẹn ngào tới mức khó có thể nghe rõ: “Ngươi giết ta đi… giết ta, hẳn sẽ dễ chịu hơn.”
“Giết ngươi ư? Đương nhiên ta sẽ không giết người.”
Sắc mặt Chu Ỷ Mi lạnh lùng nhìn gã. Nói tới đây, trong giọng nói bỗng pha thêm vài phần ý cười: “‘Không cần ngươi chết, ta muốn ngươi sống không bằng chết, liên tục nhớ lại những hành động mình từng làm trong tủi nhục’… Đây là lời ngươi chính miệng nói với ta, đừng quên nhanh thế.”
Giờ phút này, nàng ấy trả lại nguyên câu cho Tạ Du với giọng điệu đầu giễu cợt, khinh thường và ghê tởm, không chút thương xót.
Nước mắt người đàn ông ngày càng nhiều hơn. Chu Ỷ Mi hơi khựng lại, nhíu mày.
Nàng ấy bảo: “Đừng khóc, tởm lắm.”
Phía sau gương tròn, tất cả đều im lặng.
Ninh Ninh gần như đã đoán được chấp niệm ngưng tụ thành Phù Đồ Cảnh này là gì.
Bên trong Tháp Luyện Yêu không thấy ánh mặt trời, Tạ Du muốn sống không được muốn chết không xong, chỉ có thể mang gánh nặng cũ phí hoài thời gian ở một góc thế giới này.
Đặt trong xã hội pháp trị, nó còn có thể trở thành tin tức trong ngày:
Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, cuối cùng sát nhân liên hoàn họ Tạ đã sa lưới pháp luật, thú nhận rằng bản thân vô cùng hối hận.
Được biết, người đàn ông họ Tạ bị trừng phạt vì một số tội danh bao gồm: cố ý giết người, xâm nhập trái phép vào nơi ở. Nếu bạn muốn theo dõi những diễn biến tiếp theo, vui lòng theo dõi chương trình pháp lý “Một Đường”.
Giống như ngồi xổm khóc sau song sắt.
Tạ Du có hận Chu Ỷ Mi không?
Chặt đứt cốt tủy, nhốt vào trong tháp, đương nhiên sẽ hận.
Nhưng gã có yêu Chu Ỷ Mi không?
Đó là ánh trăng sáng vĩnh viễn ở thời niên thiếu của gã, chưa kể còn là người con gái bị hắn bỏ rơi một cách tàn nhẫn, đáp án không cần nói cũng biết.
Tình yêu và nỗi hận của gã đều không có chỗ trút ra, gã đau đớn chịu đựng ngày qua ngày trong cái lồng giam. Hối tiếc, giận dữ, tương lai vô vọng, nỗi đau phải chịu đựng ngày qua ngày
Chu Ỷ Mi muốn cho gã sống không bằng chết.
Vậy Tạ Du bị nhốt trong Tháp Luyện Yêu, chấp niệm nóng lòng nhất với gã là gì đây?
Gã muốn chết.
Nếu ngày hôm nay, Chu Ỷ Mi vung kiếm báo thù giết gã không chút do dự, vậy tất cả đau khổ sau này đều không phải chịu đựng nữa.
Quá đáng thương.
Ninh Ninh làm động tác lau nước mắt: “Đáng thương qua đi mất, dù là con chó đi ngang qua cũng không nhịn được mà bật cười ấy chứ.”
Khu vực dưới cổ Tạ Du trở xuống đã không thể miêu tả. Nó hòa lẫn máu đỏ, không thể miêu tả rõ.
Cho đến tận giờ phút này, trong đầu gã vẫn ngập tràn kịch bản phức tạp yêu và không yêu, mong ngóng nhận được chút tha thứ của người trong lòng.
Còn Chu Ỷ Mi thì vung tay nện thẳng kịch bản vào mặt gã.
Này thì ngược luyến tình thâm.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.