Ninh Ninh thích ý lăn một vòng trên giường, chuyển từ nằm thẳng sang nằm sấp của người lười.
Nàng mơ rất nhiều giấc mơ vừa dài vừa hỗn loạn. Lúc này tỉnh táo lại bỗng nhiên không nghĩ được cái gì hết, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, vô cùng sảng khoái.
Linh lực dư thừa giống hệt dòng nước suối chảy róc rách trong thức hải, thi thoảng sẽ nhoáng lên một cái, kéo theo ký ức rời rạc như ký ức đứt gãy.
Khoan đã, linh lực.
Ninh Ninh nhắm mắt lại mơ màng nghĩ, chẳng phải trước đó nàng đã dùng hết sạch linh lực rồi sao? Chuyện gì đã xảy ra trong Tháp Luyện Yêu vậy?
À, nàng ăn một nửa cỏ tiên Linh Khu rồi tiến vào tâm ma của Bùi Tịch.
Suy nghĩ mắc kẹt tại đây.
Trong đầu nàng xuất hiện khu vực bóng tối vô tận kia, cộng thêm bóng dáng người thiếu niên đứng khuất trong tối. Ninh Ninh nhớ mình đã bước từng bước tới gần hắn, sau đó…
Môi Bùi Tịch rất mềm mại.
Ý nghĩ này vụt lên đỉnh đầu nàng, thoáng cái khiến ý thức hỗn loạn trở nên tỉnh táo.
Ninh Ninh cảm nhận được một luồng nhiệt độ truyền thẳng từ lòng bàn chân tới khắp nơi trong cơ thể. Máu trong ngực trở nên nóng bừng lên, sôi sùng sục nổi bong bóng.
Không, không thể nào.
Nàng nàng nàng, nàng và Bùi Tịch hôn…
Ninh Ninh bỗng mở choàng mắt, dừng hết mọi suy nghĩ.
Ninh Ninh cuộn tròn bản thân lại như một con cá chết khô. Cả người nàng cứng đờ lăn xuống mép giường.
Động tác của nàng hết sức bất cẩn, thiếu chút nữa là ngơ ngác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-khong-ngung-tim-duong-chet-ta-tro-thanh-nguoi-trong-long/2725130/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.