🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Dịu dàng là một cảm giác khó mô tả thành lời.

Hệt như có dòng nước tưới lên trái tim khô cằn, ngấm vào trong thông qua vô số vết nứt trên da, từ từ lấp đầy hoặc luồn lách vào toàn bộ khe hở.

Lần đầu tiên Bùi Tịch cảm nhận mọi thứ rõ như vậy, rằng mình vẫn còn sống.

Cũng lần đầu tiên cảm thấy vô cùng may mắn khi được sống.

Ninh Ninh tiến gần về phía trước hơn, dùng đầu ngón tay vén mái tóc đen đang xõa của hắn ra sau, để lộ vùng cổ tái nhợt gầy gò.

Bùi Tịch không hề biết động tác tiếp theo của nàng nhưng lại cam tâm tình nguyện mặc cho nàng quyết định. Đôi mắt hắn không chứa quá nhiều cảm xúc, con ngươi đen nhánh, chẳng khác nào một dã thú đưa cổ chịu trận trước thợ săn, âm thầm giấu sạch mũi nhọn đi, ngửa cổ không nói một lời.

“Ta… Ta từng hỏi đại sư huynh về cách dùng linh lực chữa thương.”

Ninh Ninh cúi đầu, tay phải dừng trên sườn cổ hắn, xuyên qua lớp da thịt mịn màng để chạm lên đường cong xương cổ.

Ngay sau đó đầu ngón tay nàng từ từ di chuyển về phía trước, chạm vào vết sẹo cũ ngay dưới hầu kết.

Bùi Tịch vô thức nuốt khan, hầu kết không kiểm soát được trượt xuống, vừa lúc lướt qua ngón tay nàng, vừa ngắn vừa đột ngột

Một luồng linh khí từ cổ hắn lan ra, nhẹ nhàng lan tỏa giữa mạch máu và làn da tựa như một làn gió nhẹ.

Miệng vết thương chưa lành dưới lớp quần áo của hắn đang nóng như lửa đốt, mà luồng hơi thở này lại trong lành mát mẻ, chẳng khác nào mưa xuân rơi xuống ngấm vào vạn vật, khiến mọi đau đớn đều dần dần biến mất, từng giọt máu bồn chồn cũng trở nên yên lặng hơn.

Lực tay của Ninh Ninh nhẹ hơn rất nhiều so với hồi trong hang động. Linh lực của nàng cũng dần dần tăng lên, chẳng khác nào những tầng hoa bồng bềnh trên mặt nước.

Hệt như đầu ngón tay lạnh lẽo của nàng lần lượt xuyên qua mọi ngóc ngách trên cơ thể hắn, khiến cả người hắn không kìm được run rẩy.

Nghĩ tới đây bên tai Bùi Tịch nhanh chóng nóng bừng lên, tránh né tầm mắt nàng: “Thương thế của nàng chưa lành, đừng lãng phí linh lực.”

Ninh Ninh không hề dừng lại.

Giống như linh lực tràn ra từ khắp các nơi trên người hắn, ngón tay nàng cũng đồng thời di chuyển lên trên, nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo.

Vết sẹo kia đã kết vảy từ lâu, lúc chạm vào cũng không hề đau đớn.

Hoặc nên nói cơn đau còn lại ít ỏi chẳng đáng kể, giống như một cơn ngứa khó lòng kiểm soát được.

Hắn nghe thấy Ninh Ninh gọi tên mình.

Bùi Tịch.

Vì thế hắn vội vàng ngước mắt nhìn lên, trông thấy Ninh Ninh bất chợt cúi đầu.

Đôi môi cô gái không hề dừng trên môi hay gương mặt hắn, thế nhưng Bùi Tịch đã nín thở trong khoảnh khắc, các khớp ngón tay gấp vào siết tới mức chuyển qua màu trắng lạnh.

Cô nghiêng người về trước, mái tóc đen mềm mại đặt dưới cằm hắn, đôi môi phủ bên trên vết sẹo, không dùng quá nhiều sức lực, dường như chỉ chạm nhẹ một cái.

Linh lực bao bọc toàn thân bỗng nhiên dao động theo chuyển động này, chẳng khác nào có một luồng gió thổi qua, khiến mặt hồ dậy từng gợn sóng, cuồn cuộn dâng trào.

Bùi Tịch chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy trước đây, thoáng cái khàn khàn gọi tên nàng: “Ninh Ninh.”

Hắn vừa dứt lời, hầu kết bỗng trượt xuống, chạm lên môi nàng.

Đó là loại cảm giác rất kỳ lạ.

Cả người Ninh Ninh vốn đã căng cứng, bất ngờ bị chuyển động phập phồng này chạm vào môi, thoáng chốc cứng đờ.

Đây là lần đầu tiên nàng chủ động tới gần một người con trai như thế này, trông thì bình tĩnh thoải mái nhưng thực tế đã hồi hộp tới mức không dám thực hiện thêm động tác thừa nào.

Nếu Bùi Tịch khó chịu, có lẽ hành động này sẽ giúp hắn thoải mái hơn một chút nhỉ? Hắn có thích động tác thân mật như vậy không? Tuy nàng hôn lên đó, nhưng bước tiếp theo làm thế nào đây, ngẩng đầu lên hay tiếp tục?

Tiếp tục đồng nghĩa với việc đi xuống những nơi khác ngoại trừ cổ, nhưng hình ảnh kia quá giới hạn độ tuổi, chỉ cần tưởng tượng một chút nàng đã đỏ mặt lên, vốn không có can đảm thực hiện.

Nhưng nếu giờ ngẩng đầu lên, khi nàng đối mặt với Bùi Tịch, một khi đụng phải cặp mắt kia của hắn…

Không được.

Ninh Ninh nghĩ, nhất định nàng sẽ đỏ mặt tới mức nổ tung. Quả thực đôi mắt Bùi Tịch có thể giết người, trước đó chỉ bị hắn nhìn lướt qua thôi nàng đã suýt quên hô hấp.

Lúc nàng hôn hoàn toàn thuận theo ý mình, chỉ muốn hôn hắn thôi, để Bùi Tịch biết rằng hắn không cô đơn và vẫn có người quan tâm tới hắn.

Nếu giờ nàng đột ngột rời đi, lý trí hiện lên, khó tránh khỏi cảm giác xấu hổ. Ninh Ninh nghiêm túc nghĩ: trong phim truyền hình, nam nữ chính sẽ làm thế nào tiếp nhỉ?

Hình như màn ảnh sẽ tối sầm đi, khung cảnh chuyển đổi, trướng phù dung ấm áp, hàng đêm xuân…

A, dừng lại!

Nàng thiếu kinh nghiệm nên thực sự không biết nên làm thế nào cho phải. Đôi môi bất cẩn lướt qua hầu kết, đôi mắt nàng cũng lặng lẽ ngước lên trên.

Bên tai là tiếng thở ngày càng nặng của Bùi Tịch.

Trước mắt nàng là chiếc cổ trắng nõn của người thiếu niên, phần xương nhô lên tạo ra độ cong tuyệt đẹp, hiện đang run rẩy dưới bóng phản chiếu.

Ninh Ninh hoảng hốt hơi ngẩng đầu nhìn lên trên, dùng môi ấn lên nó, cảm nhận được một sự rung động hoảng loạn.

Vốn dĩ phần cổ là bộ phận cực kỳ nhạy cảm.

Hơi thở ấm áp, sợi tóc phất phơ trêu chọc và sự tê dại truyền đến từ miệng vết thương cùng đan xen trộn lẫn, Bùi Tịch nặng nề hít vào một hơi, khí âm run rẩy.

Chết thật.

Ninh Ninh nghe thanh âm này mà trong lòng mềm nhũn ra. Nàng cất lời hỏi hắn, vừa căng thẳng lại vừa cẩn thận: “Làm như này… đã thấy tốt hơn chưa?”

Trong đầu nàng đang rối bời lên, nhưng lại nghiêm túc hỏi một câu như vậy. Nàng dừng lại một chút rồi nhỏ giọng nói: “Sau này nhớ phải ngoan ngoãn chữa thương.”

Suy nghĩ và cơ thể đề mềm nhũn, thậm chí Bùi Tịch còn không có hơi sức để nói “ừ”.

Trên thực tế việc “chữa thương” hoàn toàn vô dụng với hắn. Nếu trên người hắn đã có vô số vết sẹo cũ đan xen ngang dọc tứ tung như vậy, thì có thêm một hai vết thương nữa dường như cũng chẳng phải chuyện lớn gì.

Đã nhiều lần hắn từng nghĩ một cách sa ngã rằng, nếu cơ thể rách nát này không thể trụ thêm được nữa, có lẽ khi nhắm mắt cũng là một dạng giải thoát.

“Nếu thấy chàng khó chịu thì ta cũng sẽ không vui được.”

Trong lúc Ninh Ninh nói chuyện, luồng hơi phả rất sát trên làn da hắn, chẳng khác nào trải một tấm lụa mỏng ra, mềm mại bao quanh hắn.

Nàng suy nghĩ một lát, hệt như đang sắp xếp lại lời nói, cuối cùng mới có thể ngập ngừng nói: “Ta thích Bùi Tịch, vậy nên… chàng đừng ghét chàng ấy, được không?”

Quá đỗi dịu dàng.

Có hạt giống xấu hổ lặng lẽ nảy mầm trong lòng hắn, cuối cùng tỏa ra một màu xanh tươi mới dịu dàng.

Dòng nước sinh ra từ nàng chậm rãi xuyên qua những chiếc lá và rễ cây yếu ớt của nó, từ từ quấn lấy, nhanh chóng thấm hết toàn bộ.

Bùi Tịch khó mà giải thích được cảm giác này, chỉ thấy đôi môi cô gái nhẹ nhàng chạm vào tới, nghe nàng bảo từ “thích” kia, khiến cho sóng nước xoay chuyển, phút chốc đã sinh ra chiếc lá mới, đung đưa lắc lư trong lồ ng ngực hắn, khiến trái tim hắn đập mạnh mẽ.

Vậy nên hắn mới quan tâm tới nàng nhiều như vậy.

Không ai có thể thoát khỏi sự dịu dàng như vậy, mà Bùi Tịch thì sẵn lòng chìm sâu hơn vào đó và vui vẻ chịu đựng.

Chàng thiếu niên lấy cằm cọ lên đầu nàng, tay phải đè trên vòng eo của Ninh Ninh, kéo nàng xuống.

Dáng người nàng mảnh khảnh, cả người đổ xuống dưới, vừa hay dừng ngay trên ngực hắn.

Bàn tay Bùi Tịch nóng bỏng hơn rất nhiều so với bình thường, nóng tới mức khiến lòng người ta hỗn loạn, dùng sức ôm nàng vào ngực.

Bởi vì lồ ng ngực hai người cách rất gần nhau, vậy nên Ninh Ninh không thể nói rõ nhịp tim đập mạnh mẽ của ai đang vang lên trong lồ ng ngực mà chỉ có thể nghe thấy từng tiếng vang thình thịch, khiến cho đầu óc nàng choáng váng.

Đây là cái ôm mang đầy khao khát chiếm hữu.

Từng khao khát chạm vào vô số ngày đêm, hiện giờ cuối cùng Bùi Tịch cũng thực sự sở hữu nàng.

Thế nhưng hắn càng muốn nhiều hơn nữa.

“Ta biết.”

Động tác của Bùi Tịch vẫn còn vụng về, bàn tay đặt ở phía sau nàng không dám nhúc nhích, cũng không biết phải cử động như thế nào, chỉ có thể dùng cằm liên tục dụi lên đỉnh đầu mềm mại của nàng hết lần này tới lần khác, tham lam tận hưởng cảm giác được ôm nàng trong vòng tay: “… Ta biết.”

*

Không bao lâu sau khi Ninh Ninh tỉnh dậy, những người khác trong sư môn cũng lần lượt đến thăm.

Người xông vào phòng bệnh đầu tiên là Lâm Tầm, Mạnh Quyết và Trịnh Vi Khởi.

Tâm trạng đại sư tỷ khá tốt, đi bên cạnh nàng ấy là một thanh niên tuấn tú cao gầy.

Người thanh niên kia mặc đồ trắng kết hợp với mái tóc trắng, nhìn rất có phong phạm của nam chính trong tiên hiệp. Trông thấy ánh mắt tò mò của Ninh Ninh thì dịu dàng nói: “Chào mọi người, tại hạ là Cừu Bạch Sương, biểu ca của Vi Khởi, sắp tới sẽ nhận chức Thành chủ ở Loan Thành.”

“Biểu ca ta lớn lên ở Loan Thành, hôm trước mới hàng yêu trở về từ Nam Lĩnh.”

Trịnh Vi Khởi vui vẻ giải thích: “Nghi thức bế mạc của Thập Phương Pháp Hội trước đó do huynh ấy chủ trì đấy.”

Ninh Ninh sửng sốt: “Nghi thức bế mạc?”

“Muội ngủ lâu như vậy, đương nhiên Thập Phương Pháp Hội trôi qua từ lâu rồi.”

Trịnh Vi Khởi chọt trán nàng: “Muội cũng liều thật đấy nhe! Thế mà dám nuốt trực tiếp cỏ tiên Linh Khu. Nếu không nhờ các vị Trưởng lão ở Bách Thảo Đường một lòng cứu giúp thì sợ lúc này ngươi cũng mất mạng rồi.”

Dứt lời nàng nhếch môi lên, nheo mắt lại hỏi: “Chẳng lẽ muội không tò mò mình xếp thứ mấy ở pháp hội à?”

Nghiêm túc mà nói thì Ninh Ninh cũng không trông mong quá lớn với thành tích của mình trong Thập Phương Pháp Hội.

Nàng đã cạn sạch linh lực ở tầng 62, rời tháp đầu tiên với Bùi Tịch. Nhất định số lượng yêu ma diệt trừ không thể so với người khác được. Nhưng trông thấy gương mặt hưng phấn của Trịnh Vi Khởi, nàng vẫn nể tình hỏi: “Bao nhiêu thế?”

Trịnh Vi Khởi cười hê hê, duỗi một ngón trỏ ra.

Biểu tượng của số “Một”.

Ninh Ninh ngơ ngác chớp chớp mắt.

“Vẻ mặt này của muội là thế nào hả! Người xếp hạng nhất ở Kim Đan kỳ chính là muội đó Ninh Ninh!”

Trịnh Vi Khởi bỗng nhảy cẫng lên, còn hưng phấn hơn so với nàng: “Ảnh Ma là quái vật cấp bậc gì chứ, đến hắc giao cũng thế. Ngay cả ta đụng trúng còn phải nằm, thế mà muội đánh bại hết sạch luôn! Sư muội của ta quả là thiên tài luôn!”

Ninh Ninh bị nàng ấy khen tới mức đỏ mặt, nhỏ giọng đáp: “Hắc giao… Thật ra ta chưa hề ra tay.”

Trịnh Vi Khởi nói hùng hồn: “Cái gì của sư huynh muội chính là của muội, của muội thì vẫn là của muội! Thân là kiếm tu, kiếm mới là đạo lữ của muội, tất cả đàn ông trên thế gian đều là công cụ hết!”

Nàng ấy nói liền một hơi, vừa bắt đầu máy hát đã không thể ngừng lại được: “Oa, lúc biểu ca đọc tên bảo muội xếp hạng nhất, trên Huyền Kính xuất hiện trận chiến của muội với Ảnh Ma, toàn bộ phủ Thành chủ đều sôi trào luôn! Quá là ngầu! Sư muội của ta thiên hạ vô song!”

Trịnh Vi Khởi khen ngợi hết lần này tới lần khác, Ninh Ninh nghe mà hốt hoảng, ngây ngốc sờ chóp mũi: “Thế còn Bùi Tịch thì sao?”

Trong phòng xuất hiện khoảng im lặng ngắn ngủi.

Mạnh Quyết và Trịnh Vi Khởi vô thức liếc nhau, khóe môi cùng hiện ra nụ cười, đáp lời thay Trịnh Vi Khởi:

“Hắn xếp hạng thứ hai. Do muội tạo ra ánh sáng từ tuyết trên núi Quỳnh, siêu độ giúp tất cả các tướng sĩ binh lính, vậy nên chỉ riêng điểm bọn họ cho muội đã nhiều hơn những người khác. Còn Bùi Tịch thì đấu với hắc giao rồi thú triều, quả thực có một không hai trong nhóm đệ tử Kim Đan kỳ.” Vừa nói hắn vừa chuyển mắt, ý cười tăng lên: “Tiếc rằng Bùi Tịch cứ nhất quyết đòi trông nom bên giường muội, vậy nên cả hạng nhất và hạng hai của pháp hội đều không thò đầu ra.”

Trịnh Vi Khởi nghe vậy không kìm được tiếp lời: “Nhắc tới trận ở núi Quỳnh kia, sao muội có thể nghĩ ra một cách tuyệt vời như vậy thế? Kiếm quang vừa hiện, oa, trái tim ta hưng phấn luôn! Vô số đệ tử trẻ tuổi tới gặp ta muốn xin địa chỉ phù đưa tin của muội, tất cả đều bị ta từ chối hết.”

“Ta, ta cũng cảm thấy tiểu sư tỷ rất lợi hại.”

Kẻ ít nói như Lâm Tầm cũng chớp mắt nhìn nàng, đồng tử sáng lấp lánh, nghiêm túc nói: “Sư tỷ liều chết chiến đấu vì những binh lính đó… đỉnh lắm luôn!”

Ninh Ninh da mặt mỏng, âm thầm lủi ra sau Bùi Tịch một chút.

Theo cốt truyện trong nguyên tác, người vượt lên trước dẫn đầu với ưu thế vượt trội vốn là Bùi Tịch.

Sau khi Thập Phương pháp Hội kết thúc hắn được không ít đệ tử gọi là “sát thần”. Lý do không gì khác hơn là hắn rất sát phạt quyết đoán, chỉ bằng tu vi Kim Đan kỳ ở bí cảnh mà nhiều lần vượt cấp để trừ ma, mở ra đường máu.

Nhưng Bùi Tịch lại vì nàng, trong lúc chưa kết thúc đã vội vàng rời khỏi Tháp Luyện Yêu.

Giờ diễn biến hiện tại của các sự kiện hoàn toàn khác xa với cốt truyện ban đầu, nhưng hệ thống chưa từng đưa ra lời cảnh cáo…

Ý nghĩa tồn tại của nó là gì?

Ninh Ninh không nghĩ ra nguyên nhân, rồi bỗng nghe thấy giọng nói của Trịnh Vi Khởi: “Đúng rồi biểu ca, thường ngày huynh như thần long thấy đầu không thấy đuôi, sao hôm nay bỗng rảnh rỗi chạy tới thăm sư muội với ta vậy?”

Cừu Bạch Sương mím môi cười: “Nghe nói cuối cùng muội đã thông qua kỳ thi của Học Cung, nên ta đặc biệt chuẩn bị một bất ngờ.”

Đúng rồi ha.

Bởi vì Trịnh sư tỷ thi đạt kỳ thi văn nên mới đến được Thập Phương Pháp Hội.

Nói đến cũng lạ, đại sư tỷ vẫn luôn giữ truyền thống tốt đẹp “Mười năm học tập lạnh lẽo bên cửa sổ, đọc được hai câu quên ba dòng” một cách kiên định.

Theo lời nàng ấy thì học thuộc lòng là một dạng hưởng thụ, nhưng Trịnh Vi Khởi không phải người ham hưởng thụ nên cũng không học thuộc lòng.

Vậy mà cố tình có một môn học trong đó nàng ấy đạt được điểm tuyệt đối, khiến cho tổng số điểm được nâng lên đáng kể, thành công vượt qua kỳ thi văn.

Đôi mắt Trịnh Vi Khởi tỏa ánh sáng, ra sức gật đầu, vốn đã chuẩn bị sẵn tư thế vươn tay ra nhận bao lì xì rồi, ấy thế mà sắc mặt cứng đờ lại trong nháy mắt.

Cừu Bạch Sương bảo: “Bài làm văn của muội đạt được điểm tối đa, huynh trưởng vui mừng khôn xiết, vậy nên đặc biệt lấy được thứ này từ tay các Trưởng lão ở Học Cung để mang tới Loan Thành cùng thưởng thức.”

Khóe miệng Trịnh Vi Khởi co giật một cách rõ ràng, cả người như bị kẹt cứng lại, đứng nguyên bất động.

Hiếm khi đại sư tỷ từ trước tới nay không sợ trời không sợ đất lại hoảng hốt: “Đừng đừng đừng! Đừng mà! Dù sao cũng là đồ vật riêng tư của ta, làm vậy không tốt đâu!”

Nàng ấy vừa dứt lời đã thấy một luồng sáng vàng hiện lên trong túi trữ vật của chàng thanh niên, kế đó là một xấp quyển trục.

Đúng lúc này ngoài phòng vang lên tiếng kêu đầy mới lạ của Hạ Tri Châu: “Oa, sao mọi người trong phòng náo nhiệt thế, định cùng thưởng thức bảo bối gì với nhau hả?”

Kế đó Hạ Tri Châu thò đầu vào, Ninh Ninh mới phát hiện hắn ta cũng quấn đầy băng gạc cả người như Bùi Tịch. Bên tay trái bị bọc như một cái bánh chưng, trông chẳng khác nào xác ướp.

Lâm Tầm nhỏ giọng giải thích với nàng: “Hạ sư huynh bị trọng thương trong Tháp Luyện Yêu, có lẽ mới tỉnh dậy ban nãy.”

Người thảm vẫn là bọn họ.

Hai phản diện độc ác quý mến nhau nhìn nhau từ xa, chỉ có thể tuôn ngàn dòng lệ.

Cừu Bạch Sương lo lắng hồi lâu cho việc học hành của biểu muội mình, giờ đây cuối cùng đã công thành danh toại, vậy nên tuyên bố muốn tạo một điều bất ngờ, muốn đọc bài thi lên cho mọi người cùng nghe.

Vậy nên chồng giấy kia vòng đi vòng lại, dừng trong tay Hạ Tri Châu có vẻ phấn khích nhất.

“Là bài thi văn của Trịnh sư tỷ hả?”

Hắn ta nhìn mà lặng lẽ mỉm cười, giả bộ đọc to tiêu đề nằm trên cùng: “Khụ “Ghi chép về việc hàng yêu”.”

“Đúng, đúng, đúng.”

Cừu Bạch Sương nhướng mày lên, nở nụ cười đặc trưng giống hệ Trịnh sư tỷ: “Nghe nói với đề văn quy định này, chỉ có Vi Vi đạt điểm tối đa giữa vô số đệ tử trong Học Cung.”

Hạ Tri Châu liên tục khen ngợi, khóe miệng gần như có thể nhét một quả trứng gà, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt lạ thường của Trịnh Vi Khởi. Hắn ta đọc tiếp với giọng điệu chuẩn mực.

[Lần hàng yêu ta ấn tượng nhất là hồi còn nhỏ gặp một cây mây thành tinh ở nơi hoang dã.

Cây mây kia cao tới vài trượng, gầm lên chạy về phía ta, ta bỏ chạy chẳng khác nào một con chó hoang thoát cương. Chạy trốn tới lúc gần như tuyệt vọng thì bỗng nhiên trông thấy một bóng người…

Trời ạ! Không ngờ là biểu ca của ta!]

Biểu ca!

Quả thực là bất ngờ ngoài ý muốn!

Cừu Bạch Sương nghe vậy cảm xúc dâng trào, hai mắt sáng như Ultraman bắn laser, khóe miệng nâng cao lên, tiếp tục lắng nghe.

[Biểu ca ta thân là một phù tu mới ra đời, ấy thế mà một mình bò trên đất liên tục tiến về phía trước, chẳng khác nào một con trùng lớn uốn éo, ngày càng tới gần dây mây kia!

Thì ra huynh ấy đã vắt hết óc, để cứu ta từ trong nước sôi lửa bỏng mà cuối cùng nghĩ ra một diệu kế:

Mắt của dây mây nằm trên đầu nó chứ không phải trên thân, chỉ cần quỳ rạp áp sát trên mặt đất thì nhất định sẽ không bị nó nhìn thấy!]

Bỏ qua vụ “diệu kế” thần kinh kia phi logic tới mức nào, cái cách dùng từ “vắt hết óc” quá kinh khủng.

Theo một góc độ nào đó mà nói thì lúc này Cừu Bạch Sương vẫn đang mỉm cười.

Tuy rằng độ cong của khóe miệng đã dần hạ xuống.

Lâm Tầm nhìn hắn kèm theo phần hoảng sợ. Trong thế giới quan của tiểu bạch long, người biểu ca này đã biến thành một con sâu mềm ngọ nguậy tới lui.

[Ngay sau đó trận pháp tỏa ra ánh sáng bốn phía, dây mây liên tục kêu lên thảm thiết, dưới ánh sáng trắng chói mắt, ta trông thấy một bóng người bị đánh bay lên không trung, lăn lộn ngã xuống đất, đó chính là biểu ca!]

[Biểu ca chết rồi!]

Ngay khi nghe thấy tin tức bản thân qua đời, suýt chút nữa Cừu Bạch Sương nghẹn thở tới nơi. Hắn trợn mắt ra sức ấn lên huyệt nhân trung của mình.

Trước khi nghẹt thở, hắn bỗng nghe thấy một tiếng hét khác của Hạ Tri Châu.

[“Không! Biểu ca!”

Ta vô cùng đau lòng! Ta hét lên rồi chạy về phía huynh ấy, thế rồi thấy huynh ấy trợn trắng mắt nằm trên đất, mí mắt lật lên như một con cá chạch!

Huynh ấy vẫn chưa chết!]

Câu văn chuyển đổi giữa trạng thái chết hoặc sống của biểu ca. Cừu Bạch Sương ngoài thực tế cũng trải qua những tâm trạng biến động cấp lượng tử giữa trạng thái tức đến nghẹn chết và sống sót sau tai nạn.

Để chúc mừng Trịnh Vi Khởi giữ lại cái mạng nhỏ cho hắn, Cừu Bạch Sương thở phào một hơi, khóe miệng tiếp tục hiện lên nụ cười.

Hắn quyết định không suy nghĩ kỹ xem “mí mắt lật lên như con cá chạch” là cái gì.

[Mắt, mũi và miệng của biểu ca đều đang trào máu, nhãn cầu lồi ra, gần như bị ép ra ngoài.

Hắn khóc ra máu nắm tay ta, thở dốc hổn hển: “Vi Vi, tâm nguyện duy nhất đời này của ta chính là lúc còn sống có thể trông thấy muội tốt nghiệp từ Học Cung… Nếu không lúc thành quỷ ta cũng không an tâm, tất sẽ tới ám ở Huyền Hư Kiếm Phái]

Cừu Bạch Sương đã thật sự bắt đầu trợn trắng mắt, thở hổn hển.

Hạ Tri Châu quả thực là dân chuyên nghiệp, câu nói cuối cùng được hắn ta đọc bằng chất giọng u ám kinh dị, vô cùng có cảm giác oán hận tuyệt vọng.

Ninh Ninh vô thức rùng mình một cái. Nếu nàng là Trưởng lão chấm thi, chỉ sợ sẽ bị dọa tới lạnh sống lưng ngay lập tức, tức thì cầm bài thi này mang đi hỏa táng.

Chắc hẳn đây là trọng tâm của toàn bộ bài viết đây! Cho tới chết biểu ca vẫn là công cụ ghi điểm trong bài thi văn!

[Nước mưa làm ướt làn da mịn màng như ngưng từ dầu của ta, nước mắt ta trong như pha lê, lặng lẽ rơi xuống từ đôi mắt đầy sao, lướt qua gò má và đôi môi mỏng manh khiến người ta tan nát cõi lòng, ngưng tụ thành bọt nước thoáng qua trên đất.

Ta nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, tiếng khóc yếu ớt vang khắp núi đồi, nỗi buồn quẩn quanh liên tục: “Huynh à, huynh cứ an tâm nhắm mắt đi, nhất định ta sẽ vượt qua bài thi Học Cung!”

“Vượt qua bài thi Học Cung!”

“Vượt qua!”

…]

Đồ phụ nữ khủng bố Trịnh Vi Khởi này nữa.

Trước đó còn miêu tả biểu ca mình như một con trùng lớn ngọ nguậy bò tới bò lui, còn giờ miêu tả bản thân thì bỗng nhiên có thể vận dụng rất nhiều ngôn từ độc lạ một cách linh hoạt, chẳng khác nào miêu tả nữ chính ngôn tình.

Ngay cả Hạ Tri Châu đọc lên cũng ngây người, đôi mắt hốt hoảng ngó nhìn “Xương gò má đẹp tới mức làm người ta tan nát cõi lòng”.

Sau khi hắn ta do dự một lát mới bảo: “Khí khái Trịnh sư tỷ dưới ngòi bút này quả là khác với người thường.”

Ninh Ninh vô cùng lo lắng quan sát Cừu Bạch Sương, nhỏ giọng đặt câu hỏi: “Vậy… cuối cùng biểu ca thế nào?”

Nàng vốn tưởng rằng nội dung trên đã quá đáng lắm rồi, dù sao mọi chuyện cũng không thể tệ hơn được nữa. Ai ngờ ánh mắt Hạ Tri Châu liếc tới đoạn sau, thế mà cau mày thật sâu.

Không ổn, rất không ổn.

Ninh Ninh cảm thấy bất an, vừa định lên tiếng ngăn cản thì thấy Hạ Tri Châu từ từ cong môi lên.

[Có lẽ được ông trời phù hộ nên biểu ca không chết, tiếc rằng cái mượt mà xinh đẹp của huynh ấy lại bị thương nặng, khiến huynh ấy chỉ có thể nằm trên giường không nhúc nhích như rau dưa.

Huynh ấy từng hăng hái khí phách thế nào, giờ đây lại mãi mãi chìm vào giấc sâu. Có lẽ một ngày kia khi ta cầm bài kiểm tra đạt điểm cao của bài thi văn, huynh ấy sẽ mở mắt y như ý nguyện.

Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, biểu ca đã cứu muôn vàn bá tánh, vậy ai có thể giúp huynh ấy một lần đây?]

Đúng là một kiệt tác văn học lên xuống thăng trầm.

Trước đó đủ quá đáng rồi, chẳng ngờ cuối cùng còn có pha bắt cóc đạo đức không biết vô liêm sỉ tới mức này. Bảo sao bài thi có thể đạt được điểm tối đa, có lẽ Trưởng lão chấm bài cũng phải than khổ.

Hạ Tri Châu đọc tới bật cười, bả vai cười đến run lên run lên:

“Trịnh sư tỷ, có phải tỷ định viết ‘huynh ấy biến thành người thực vật’ không? Ta từng nhắc tới căn bệnh này ở quê nhà ta, không ngờ tỷ có thể học và áp dụng nó vào luôn, thật sự tuyệt vời!”

Trịnh Vi Khởi ngẩng mặt lên trời, khóe miệng run rẩy nhếch lên một độ cong nhợt nhạt.

Lúc này, mọi thứ xung quanh đều vô cùng yên tĩnh. Trong nháy mắt, nàng ấy bỗng trở thành một triết học gia đau buồn, chẳng quan tâm gì tới con người hết, chỉ biết tới nắm đấm của biểu ca mình.

Cái đầu mượt mà xinh đẹp của Cừu Bạch Sương vẫn không nhúc nhích, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào nàng.

Tới tận lúc này hắn mới hiểu được, thì ra đây không phải cái gì gọi là “Ký sự hàng yêu” mà là “Cứu người anh thân thương biến thành người thực vật của ta”.

Vậy mà Hạ Tri Châu còn cố tình không hiểu bầu không khí, vẫn còn tiếp tục cười: “Nói ra thì, Trịnh sư tỷ này, tỷ có biểu ca thật không đấy! Nhất định đừng để cho hắn nhìn thấy cái này nha, nếu không thì tỷ chết chắc luôn đó!”

Vốn dĩ hắn ta nói bằng ngữ điệu đùa giỡn, thế nhưng sau khi nói xong một lúc lâu vẫn không ai đáp lại.

Vẻ mặt tất cả mọi người đều tỏ ra thương xót, hệt như bài văn ban nãy hắn ta đọc không phải là bài văn mà là cáo phó của ai đó cho mọi người.

Giữa sự yên lặng thê lương này, dường như Hạ Tri Châu hiểu ra chuyện gì đó.

Một bóng người từ từ tiến lên, hắn ta nghe thấy một giọng nam xa lạ tới từ một người thanh niên tóc trắng chưa bao giờ gặp: “Tại hạ là Tố Phong tiên nhân, Cừu Bạch Sương.”

Sau khi đối phương nói xong một lát, kế đó cường điệu, gằn từng chữ một, giọng điệu đập vào màng nhĩ: “Ta chính biểu ca của con bé.”

Hai chữ cuối cùng bị nghiến răng rất mạnh.

Hạ Tri Châu ngơ ngẩn nhìn hắn, kế đó ngơ ngác nhìn Trịnh Vi Khởi, đầu óc thoáng cái trống rỗng, run rẩy đáp: “Tố Phong tiên nhân xin… chào Bạch, Bạch đạo hữu.”

Cừu Bạch Sương kìm lại những đường gân xanh trên trán, nhắm mắt hít sâu một hơi: “Ta, họ, Cừu.”

“Biểu ca à.”

Trịnh Vi Khởi từ bỏ sự phản kháng, giống hệt như một con cá bị quăng lên bờ liên tục trào bong bóng. Những giọt nước mắt trong suốt như pha lê, lặng lẽ rơi xuống từ đôi mắt sáng như sao của nàng.

Câu nói đó nàng ấy đã nói quá nhiều lần rồi: “Hứa với ta, đừng đánh chết đứa trẻ.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.