Dịu dàng là một cảm giác khó mô tả thành lời.
Hệt như có dòng nước tưới lên trái tim khô cằn, ngấm vào trong thông qua vô số vết nứt trên da, từ từ lấp đầy hoặc luồn lách vào toàn bộ khe hở.
Lần đầu tiên Bùi Tịch cảm nhận mọi thứ rõ như vậy, rằng mình vẫn còn sống.
Cũng lần đầu tiên cảm thấy vô cùng may mắn khi được sống.
Ninh Ninh tiến gần về phía trước hơn, dùng đầu ngón tay vén mái tóc đen đang xõa của hắn ra sau, để lộ vùng cổ tái nhợt gầy gò.
Bùi Tịch không hề biết động tác tiếp theo của nàng nhưng lại cam tâm tình nguyện mặc cho nàng quyết định. Đôi mắt hắn không chứa quá nhiều cảm xúc, con ngươi đen nhánh, chẳng khác nào một dã thú đưa cổ chịu trận trước thợ săn, âm thầm giấu sạch mũi nhọn đi, ngửa cổ không nói một lời.
“Ta… Ta từng hỏi đại sư huynh về cách dùng linh lực chữa thương.”
Ninh Ninh cúi đầu, tay phải dừng trên sườn cổ hắn, xuyên qua lớp da thịt mịn màng để chạm lên đường cong xương cổ.
Ngay sau đó đầu ngón tay nàng từ từ di chuyển về phía trước, chạm vào vết sẹo cũ ngay dưới hầu kết.
Bùi Tịch vô thức nuốt khan, hầu kết không kiểm soát được trượt xuống, vừa lúc lướt qua ngón tay nàng, vừa ngắn vừa đột ngột
Một luồng linh khí từ cổ hắn lan ra, nhẹ nhàng lan tỏa giữa mạch máu và làn da tựa như một làn gió nhẹ.
Miệng vết thương chưa lành dưới lớp quần áo của hắn đang nóng như lửa đốt, mà luồng hơi thở này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-khong-ngung-tim-duong-chet-ta-tro-thanh-nguoi-trong-long/2725131/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.