Trong lòng đại mạc, dấu ma khắp nơi.
Sương máu ngùn ngụt kéo lại. Nơi tầm mắt có thể dõi đến cũng phủ đầy màu đỏ âm u lờ mờ, gương mắt nhìn lên, vầng trăng treo tít trên trời cũng như bị nhuộm đỏ, vô duyên vô cớ có thêm mấy phần sát cơ nghiêm trọng.
Đám cướp sa mạc và Lục Vãn Tinh có tu vi không cao, chỉ có thể miễn cưỡng cầm chân ít ma tu. Hạ Tri Châu và Lâm Tầm hiệp lực đánh lui từng đợt ma triều. Thiên Tiện Tử dùng toàn bộ tinh thần áp chế khí tức xông ra từ trong cơ thể Bùi Tịch, vẫn luôn cau mày.
“Không ổn. Ma khí trên người tên tiểu tử kia đang dần dần tiêu tán đi rồi.”
Phía xa, dưới cồn cát, Thanh Hành nắm chặt trường đao trong tay, sốt ruột nói với Hoắc Kiều: “Đám người kia bảo vệ bên cạnh hắn… Chúng ta căn bản không đánh vào được!”
Hoắc Kiều “ừ” một tiếng.
Đúng như lời Thanh Hành nói. Với thực lực của bọn họ thì ngay cả đến gần bên cạnh Bùi Tịch cũng khó nữa là.
Nghĩ đến mà buồn cười, Ma vực đã từng hô mưa gọi gió, có địa vị ngang với Tu Chân Giới mà bây giờ lại chỉ còn một đám hỗn tạp tu vi thấp. Tu sĩ Kim Đan, Nguyên Anh ở đại mạc đây đã là chiến lực có thể đánh được nhất của Ma tộc rồi.
Bùi Tịch vừa mới nhập ma, rõ ràng chỉ còn thiếu một bước nữa thôi thì chúng có thể thoát thân, rời khỏi đại trận rồi.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, vòng xoáy ngút trời mà Bùi Tịch dựng nên đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-khong-ngung-tim-duong-chet-ta-tro-thanh-nguoi-trong-long/2725141/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.