“Bánh hoa hồng ra lò được chưa?”
Ninh Ninh chọn đúng thời điểm, ngửi mùi hương ngọt ngào đậm đà tràn ngập trong không khí, ngước mắt nhìn về phía người đứng bên cạnh: “Siêu… thơm!”
Bùi Tịch mím môi cười cười, như bị nàng thúc giục đến mức không biết làm sao, hắn đưa tay nhấc nắp gỗ nồi hấp ra.
Giữa làn khói bay lên, lại nghe thấy giọng cười trong trẻo như tiếng lục lạc của tiểu cô nương.
Thấm thoắt, hôm nay đã vào đông.
Mùa đông cực lạnh, ngọn núi lớn nơi Huyền Hư Kiếm Phái tọa lạc phủ đầy tuyết trắng. Bông tuyết trắng như nhung đậu đầu ngọn cây bị gió nhẹ lùa một cái, tuyết sắc đầy trời phất phơ tản ra.
Khí lạnh len vào khắp chốn, tụ lại ở đầu cửa sổ kết thành sương. Khi Ninh Ninh sát lại gần hắn mở miệng nói chuyện cũng sẽ phả ra từng làn khói trắng.
Bùi Tịch nghĩ, làn khói trắng đó chắc hẳn là nóng.
Đã hơn một tháng từ khi bọn họ từ Thiên Hách về.
Bùi Tịch là người bị thương nặng nhất. Hắn nằm liệt giường tĩnh dưỡng hồi lâu, cuối cùng cũng phục hồi được hơn nửa.
Ngày đó, Lâm Tầm và Thiên Tiện Tử hao hết tất cả linh lực toàn thân. Lúc quay về, hai người này gần như cá mắc cạn sắp chết đến nơi nhưng được điều dưỡng từ ngày này qua ngày khác nên cũng đã sớm khôi phục lại như bình thường.
Đáng nhắc tới nhất chính là Ôn Hạc Miên.
Bùi Tịch không quen biết ông ấy. Hắn chỉ biết thức hải của Tương Tinh Trưởng lão bị tổn thương, lần này đánh một trận với Ma thần là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-khong-ngung-tim-duong-chet-ta-tro-thanh-nguoi-trong-long/2725145/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.