🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thành Nam mấy ngày gần đây không yên ổn cho lắm.

Đỉnh Kỳ Sơn có xà yêu quanh quẩn làm xằng làm bậy đã liên tiếp giết hại hơn mười người trai gái già trẻ.

Bách tính trăm họ cả thành hoảng sợ không thể chịu nổi. Chủ thành trước giờ keo kiệt cũng nghiến răng nghiến lợi hạ quyết tâm phát lệnh rộng rãi, đưa ra nhiều tiền thưởng khiến không ít tu sĩ đến đây để trừ yêu.

Lục Vãn Tinh chính là một trong số đó.

Từ sau trận đánh ở Thiên Hách ngày đó, không ít môn phái nhìn trúng thiên phú của nàng ta, nhao nhao ném cho nàng ta một cành ô-liu, muốn thu nhận nàng ta làm môn đệ.

Nhưng mà nàng ta là ai kia chứ? Một con mèo hoang đại mạc, từ nhỏ đến lớn đã quen tung hoành khắp nơi, sao có thể bằng lòng bị quy định cứng nhắc trong các môn phái vây hãm được?

Thế là, sau khi trả lại từng món di vật trong túi đựng đồ cho các môn phái lớn xong, Lục tiểu cô nương trở thành một tán tu tự do tự đại.

Bởi do chuyện của cha và huynh trưởng, mẹ nàng ta sớm đã mắc tâm bệnh, sức khỏe vẫn luôn không được tốt cho lắm.

Mãi đến sau khi chân tướng được làm rõ, nỗi oan được rửa sạch, tâm bệnh của mẹ nàng ta được tiêu trừ lại được không ít môn phái đưa linh đơn diệu dược đến điều dưỡng một phen nên bây giờ bà cũng đã khỏe lên nhiều. Không lâu sau khi hai mẹ con dọn đến thành Nam ở thì bà cũng gặp được mùa xuân thứ hai của mình.

Thật ra thì những thứ phụ cấp mà các tiên môn lớn đưa đến cũng đã quá đủ cho mẹ con hai người nằm không mà hưởng vinh hoa phú quý, không lo cơm áo rồi. Có điều, Lục Vãn Tinh là người tính tình không ưa nhàn rỗi. Nàng ta quyết định sẽ đi tìm xà yêu.

Do có xà yêu khổng lồ ăn thịt người nên trên Kỳ Sơn hoang vu không người ở.

Mặc dù nàng ta đã chọn lên núi vào giữa trưa nhưng cành cây lá phủ um tùm che kín cả bầu trời, nuốt lấy toàn bộ ánh sáng mặt trời chỉ để sót lại vài tia sáng li ti. Mấy tia sáng nhàn nhạt kia tản ra, không những không để cho nàng ta thấy yên tâm mà ngược lại, lại thêm vào khung cảnh bốn phía có thêm một tầng âm u tĩnh mịch quái dị.

Lục Vãn Tinh rất lớn gan, gióng trống lấy tinh thần đi lên núi.

Không biết nàng ta đã đi bao lâu, đến khi không khí quanh mình đột nhiên có thêm mùi máu tanh nồng nặc, nàng ta nhanh nhạy phát hiện ra được có dao động linh lực.

Sau đó, không có dấu hiệu nào báo trước, bên tai vang lên tiếng rít khàn đinh tai nhức óc.

… Cứu! Mau cứu mạng với! Mắt con mãng xà này còn to hơn cả người nàng ta nữa…

Nó bỗng nhiên xông phá tầng tầng cây cối làm bình phong che chở mà xông đến phía nàng ta!

Lục Vãn Tinh bị con ngươi dựng đứng lạnh lẽo kia hù cho cả người tê dại, cũng may nhờ kinh nghiệm thám hiểm đại mạc nhiều năm, nàng ta cũng tích lũy được không ít bí quyết thoát thân, chờ khi nhanh chóng đè nén nỗi kinh hãi trong lòng xuống, nàng ta ngay lập tức né người tránh nhanh như chớp, cũng thầm tụ lực vào chưởng tay.

Nàng ta vốn muốn ra tay đánh trả.

Thế nhưng ngay giây tiếp theo lại nghe một giọng nữ êm ái: “Nó chạy hướng bên kia… Chỗ đó có một cô nương!”

Bấy giờ Lục Vãn Tinh mới ý thức được hóa ra mãng xà chạy đến chỗ nàng ta không phải để bắt mồi mà là đang hốt hoảng chạy trối chết.

Có người đang truy đuổi tấn công nó.

Suy nghĩ này lóe nhanh qua đầu. Trong phút chốc, linh lực mà nàng ta cảm nhận được trước đó đột nhiên đến gần.

Lục Vãn Tinh trông thấy bóng dáng một cô nương yểu điệu, mảnh khảnh, chóp mũi tròn tròn, cả người toàn là hương thơm thanh khiết của linh thảo.

Người nọ bảo vệ bên cạnh nàng ta, thuận tay bắt quyết, linh lực mạnh mẽ đánh vào tấc bảy* trên thân mãng xà khiến con yêu vật kêu lên một tiếng cực kỳ đau đớn.

*Đánh rắn đánh tấc bảy – chỗ hiểm của rắn.

“Ngươi có sao không?”

Cô nương nọ quay đầu nhìn nàng ta một cái, tiếp đó cất giọng nói với đồng bạn: “Ta đánh trúng rồi!”

“Biết rồi.”

Đây là giọng nói lúc nãy Lục Vãn Tinh nghe được, bấy giờ nó mang theo vẻ lười biếng, hàm ý cười nhạt: “Giao cho ta.”

Vừa dứt lời, ánh sáng bùa chú lóe sáng, chằng chịt như mưa rơi, đòn nào đòn nấy giống như lưỡi dao đâm vào máu thịt của con mãng xà.

Cùng với tiếng rít gào đau đớn thảm thiết đến nhức óc của con mãng xà, trong lúc nhất thời huyết vụ tán loạn. Bỗng, con yêu vật khiến bách tính cả thành phải kiêng kị khựng lại rồi nặng nề ngã xuống đất.

“Ngươi không sao chứ?”

Trong dư âm tiếng vang lớn, cô nương đứng chắn trước mặt nàng ta ho nhẹ một tiếng, giọng nói cực kỳ dịu dàng, khác hẳn với tư thế bắt quyết tấn công ác liệt mới nãy: “Cô nương cũng là tu sĩ đến để trừ yêu à?”

Bấy giờ Lục Vãn Tinh mới phát hiện đó là một tỷ tỷ xinh đẹp đến quá đáng.

Song, có vẻ sức khỏe của nàng ấy không tốt cho lắm, sắc mặt trắng bệch, lông mày như núi xuân, mắt như nước hồ thu, hơi mỉm cười với nàng ta, nụ cười tựa như sương mù che núi xa đẹp đến độ khiến lòng người kinh động.

Lục Vãn Tinh chỉ là tay mơ, sao mà dám mặt dày nhận mình đến trừ ma hàng yêu cho được. Nàng ta bị sắc đẹp làm lóa mắt một lúc lâu mới ngơ ngác thốt lên: “Ta chỉ là đến xem một chút thôi, không có ý gì khác.”

“Ngươi chưa từng nghe đến chuyện con mãng xà này à?”

Một phù tu trẻ tuổi khác đi từ một nơi cách đó không xa đến, nghe thế thì khẽ cười: “Nhưng phải cẩn thận đó tiểu muội muội.”

Người mới lên tiếng cũng xinh đẹp như người kia.

Nàng ấy mang vẻ đẹp khác hẳn với vị tỷ tỷ kia. Nàng ấy mặc váy đỏ, ngũ quan rạng rỡ, tươi tắn, dù cho không trang điểm, cũng chỉ đứng yên lặng tại chỗ không nói lời nào nhưng cũng có thể lấp lánh rực rỡ như ánh mặt trời, không tốn chút sức lực nào đã có thể thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Huống chi các nàng còn rất mạnh.

Ai mà không yêu tỷ tỷ xinh đẹp kia chứ?

Trong lòng Lục Vãn Tinh khẽ “oa” một tiếng.

“Vị đứng ở ngọn cây kia.” Vị cô nương mặc váy đỏ nhướn mày, giọng vẫn biếng nhác như trước: “Có thể xuống đây được chưa?”

… Vị đứng ở ngọn cây?

Chẳng lẽ trong rừng này vẫn còn người khác?

Tu vi của Lục Vãn Tinh không cao, khó mà phát hiện ra được khí tức đang ngầm dâng cao trong rừng cây, chỉ biết là ngay lúc câu nói này vừa dứt thì một trận khí lạnh đã bất ngờ lướt qua bên tai.

… Đó là kiếm tức đã được cố sức cất giấu, mát lạnh như gió thoảng song cũng mang theo khí lạnh đến rùng mình.

“Khi nãy là hai vị giành trước, ta cũng không tiện ra tay tranh cướp.”

Bóng trắng trong rừng nhảy xuống, giọng điệu lạnh nhạt.

Nhưng khác với tướng mạo mỹ nhân băng sơn lạnh lùng thanh khiết trong tưởng tượng của Lục Vãn Tinh, kiếm tu này lại có gương mặt có thể nói là “nhu mì”, ngũ quan không nhìn ra được chút tính công kích nào, lại có cảm giác liễu rủ trong gió.

“Tiền bối tu vi cao thâm, chắc chắn sẽ không có chuyện tranh đoạt tiểu yêu như này với chúng ta.”

Vị cô nương mặc váy đỏ lại cười nói: “Đạo kiếm khí cứu ta trong lúc nguy nan trước kia, đa tạ.”

Kiếm tu lắc đầu.

Lục Vãn Tinh đại khái hiểu được quan hệ giữa ba người này. Hai tỷ tỷ phù tu kia là bạn đồng hành. Thực lực của kiếm tu kia là mạnh nhất, trước kia còn từng âm thầm ra tay giúp đỡ hai tỷ tỷ nọ.

Xem ra, người bị lệnh treo thưởng kia hấp dẫn đến cũng nhiều thật.

Chưa được bao lâu, nàng ta lại nghe thấy giọng thiếu nữ quen tai: “Mùi máu tanh bên này nồng quá… A, đó không phải là xác mãng xà hay sao?”

Trong bụng Lục Vãn Tinh thắt lại, nàng ta nhìn theo hướng giọng nói phát ra, quả nhiên bắt gặp gương mặt quen thuộc.

“Ninh Trữ cô nương!”

“Ninh Trữ cô nương.”

Trong đó có một tiếng là nàng ta gọi.

Một tiếng khác là người khác gọi…

Lục Vãn Tinh bất ngờ nghiêng đầu, đụng trúng ánh mắt cũng thắc mắc y hệt của cô nương mặc váy đỏ.

Đây quả là diễn biến khiến người khác khó mà tưởng tượng được nhất.

Nàng ta có thế nào cũng không ngờ đến, kiếm tu nói năng thận trọng kia lại nhíu mày một cái, có hơi không biết làm sao, lên tiếng: “Các người… đều biết nàng ấy à?”

Vận may và duyên phận gì kỳ diệu thế này?

Bản thân Ninh Ninh cũng giật mình, rồi lướt mắt qua gương mặt của từng người, không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Lục cô nương, Mạnh tiểu thư, Tống tiểu thư… Còn cả Tĩnh Hòa Trưởng lão, sao mọi người ở đây thế này?”

Tĩnh Hòa, Trưởng lão trẻ tuổi nhất của Vạn Kiếm Tông, thiên tài kiếm đạo dùng kiếm bằng tay trái.

Cũng là thần tượng mà Lục Vãn Tinh kính trọng.

Lục Vãn Tinh kiềm chế trái tim đang đập bình bịch của mình, giả bộ dè dặt ngẩng đầu nhìn đối phương một cái, chỉ cảm thấy có thanh kiếm thoắt cái đã cắm thẳng vào trước ngực nàng ta khiến nàng ta kích động đến mức sắp ngất đến nơi.

“Ta và Tiêm Ngưng đi ngao du khắp nơi, đúng lúc ngang qua thành Nam, nghe được chuyện xà yêu quấy phá nên quyết định lên núi thử trừ yêu một phen.”

Mạnh Thính Châu nói: “Vừa khéo lại đụng mặt hai vị đây.”

Tĩnh Hòa vừa nhìn thấy Ninh Ninh, vẻ lạnh lùng ở đáy mắt cũng rút đi, phủ lên một vẻ ấm áp ôn hòa, nở nụ cười: “Ta cũng thế.”

Nàng ấy vừa dứt lời, ánh mắt lại chuyển về sau, lướt qua tiểu cô nương, nhìn đến bóng dáng cao ráo của thiếu niên áo đen sau lưng nàng: “Hai người các ngươi cùng xuống núi rèn luyện à?”

Ninh Ninh gật đầu: “Đúng vậy!”

Nàng và Bùi Tịch nói thì là xuống núi rèn luyện nhưng nói cho đúng thì là cầm công phí đi du sơn ngoạn thủy khắp nơi, gặp chuyện bất bình liền rút kiếm tương trợ, dọc đường đi vừa ngắm cảnh vừa trừ yêu, thoải mái không thôi.

Lúc này, khó lắm mới đến được thành Nam một chuyến, không ngờ vận may bùng nổ, chưa gì đã gặp ngay bốn người quen cũ.

Mạnh Thính Châu và Tống Tiêm Ngưng ở Loan Thành, Lục Vãn Tinh ở Bình Xuyên, còn cả Tĩnh Hòa của Vạn Kiếm Tông…

Hoặc là nói, bỏ cái tên vốn có, nàng ấy là Chu Ỷ Mi trong Phù Đồ Cảnh của Tháp Luyện Yêu.

Vị Trưởng lão này đa số thời gian đều đi ngao du dưới chân núi, cho dù có là đệ tử của Vạn Kiếm Tông thì cũng khó mà thấy bóng dáng nàng ấy trong năm.

Mặc dù Ninh Ninh có biết nàng ấy nhưng cũng toàn là vì ngày đó đến Vạn Kiếm Tông làm khách cùng với các Trưởng lão. Chân Tiêu kiếm tôn nghe Tĩnh Hòa trở về tông môn bèn giống như con gà rừng hiếu chiến, khí thế hung hăng đứng trước cửa nhà người đòi so kiếm cả nửa canh giờ.

Sau đó, Tĩnh Hòa Trưởng lão không nhịn được nữa mà đẩy cửa ra ngoài, thế nên Ninh Ninh mới may mắn được ăn chung bữa cơm với nàng ấy.

“Đã lâu không gặp.”

Kiếm tu cầm kiếm tay trái ôn tồn cười cười: “Gặp nhau thì là duyên. Nếu các vị cũng quen biết với Ninh Ninh thì chi bằng xuống núi cùng nhau tụ tập thôi.”

Tĩnh Hòa Trưởng lão lại dịu dàng đến vậy! Lại còn mời nàng ta đi cùng!

Lục Vãn Tinh phấn khích kêu lên: “Được đó!”

*

Bùi Tịch một mình đi trên con đường nhỏ u tối.

Tĩnh Hòa Trưởng lão đưa ra lời mời như kia, nghe lại giống như là hảo hữu khuê phòng tụ họp với nhau nên dù có đi theo thì hắn cũng chỉ thấy lúng túng, thế nên cũng không đi nữa.

Lúc này trời đã vào đêm, bấy giờ hắn mới ra khỏi chợ thành Nam, trong tay còn nắm tờ giấy.

Đó là một bản khế ước bán nhà.

Hắn và Ninh Ninh có một thói quen, ấy là lúc đi du ngoạn khắp nơi nếu gặp cảnh sắc ở đâu vừa ý thì sẽ mua một ngôi nhà ở đó. Sau đó, nếu có hứng thú thì có thể thoải mái ở nhà đó thêm mấy ngày.

… Khác với các đồng môn mạnh tay tiêu tiền khác, mấy năm nay Bùi Tịch tích cóp được một số lượng lớn linh thạch, tuyệt đối không thiếu tiền.

Chỗ bọn họ mua là ở ngoại ô thành Nam, bên cạnh một cái hồ xanh biếc. Ninh Ninh nói ở đây chắc chắn có thể thấy vịt vàng béo tròn kết thành đàn.

Nàng vẫn nhớ kỹ lời hắn từng nói.

… Cũng không biết vào lúc này, buổi khuê phòng tụ họp của nàng đã kết thúc chưa nữa.

Tối nay cực kỳ yên tĩnh, mây đen rợp trời như sợi bông phiêu tán, che lại quá nửa vầng trăng sáng không trọn vẹn.

Bùi Tịch hơi ngẩng đầu lên, tứ phía trong tầm mắt là một màu đen nhánh, phản chiếu vào trong con ngươi lại biến thành màu mực đen đặc mãi không tan.

Trong đôi mắt hắn có chút lạnh.

Kí ức bị chôn giấu tận sâu trong đáy lòng đang dần hiện lên từng chút một. Đây là con đường mà Bùi Tịch đã từng đi qua.

Năm đó hắn không chỗ nương tựa, trong người cũng chẳng một đồng lại phải đeo theo danh quái vật Ma tộc, bất kể đi đến đâu cũng phải chịu mắng nhiếc, sỉ vả.

Khi đó hắn đã lớn, biết dùng nắm đấm mà phản kháng nên rất ít khi qua được một ngày an ổn. Lúc nào hắn cũng đánh nhau, lúc nào trên người cũng đầy vết thương.

Lúc Bùi Tịch rời khỏi thành Nam cũng đi trên con đường mòn này.

Hắn mang theo cơ thể đầy rẫy vết sẹo cùng với nỗi sợ hãi vô tận với bóng tối, đi bước nào là phải lo lắng đề phòng bước nấy.

Hắn nghĩ đến đây bèn không kiềm được mà cười một tiếng tự giễu.

Đó là chuyện rất lâu trước đây, quả thực không nên cứ canh cánh trong lòng mãi.

Bùi Tịch tiếp tục đi về phía trước, đèn đuốc trong chợ dần dần mờ đi, màu mực đen trước mặt cũng theo đó mà đậm lên như mở rộng vòng tay ôm chặt lấy hắn.

Gần như là phản xạ có điều kiện, hắn cảm thấy trong lòng phiền nhiễu, thoáng có hơi do dự.

Bùi Tịch ghét bóng tối.

Nhưng hắn phải đi qua bóng tối trùng trùng, vì một người mà đi đến phía bên kia.

Vì thế nên chân hắn không ngừng bước.

Bỗng nhiên, không có bất cứ dấu hiệu nào, bóng dáng dong dỏng cao mặc y phục màu đen hơi khựng lại.

Con đường phía trước vốn không thấy được ánh sáng, lúc bấy giờ lại lóe bạch quang, giống như một ngôi sao băng rực rỡ chói sáng từ nơi xa xôi tít tắp xuyên qua sự tĩnh mịch đã lâu mà đến bên cạnh hắn.

Đây là một đạo kiếm khí.

Rất nhanh, Bùi Tịch đã phân biệt được chủ nhân của nó.

Kiếm khí thuộc về Ninh Ninh bị đè nén đến cực độ, gần như không có chút sức lực nào, như gió đêm thổi xuôi, lướt qua người hắn.

Bạch quang không hề chói mắt, giống như là đom đóm nối liền với nhau thành hàng, thắp sáng bóng đêm thâm trầm quanh hắn. Lúc nó chạm được đến da hắn sẽ dương dương đắc ý, nũng nịu chậm rãi cọ lên.

Cảm giác như bị bông vải đụng vào ngực.

… Kiếm khí lạnh lẽo cứng nhắc như vậy nào có dùng giống như nàng thế này.

Mặc dù trong lòng nghĩ như thế nhưng cơ thể hắn cũng rất thành thực mà thả ra kiếm tức mạnh hơn nữa, nghiêm túc chặn đầu kiếm khí của Ninh Ninh, rồi lại như đang trêu chọc mà cũng dây dưa đan cài với nhau như tóc đan lại với nhau.

Như thế, kiếm khí vốn đả thương được người khác không tự chủ lại có mấy phần ý vị triền miên, lặng yên không tiếng động lại thu hút nhất.

Nếu sư tôn biết được có khi sẽ phát điên đến mức phình to cả người như con cá nóc mất.

Nghĩ đến đây, nơi đáy mắt Bùi Tịch phủ lên một tầng ý cười không biết phải làm sao. Dường như trái tim có cảm giác, hắn ngước mắt nhìn lại theo hướng bạch quang.

Người đang ngồi trên ngọn cây cao cách đó không xa chính là cô nương mà hắn tâm niệm.

Kiếm khí lan tràn từ đầu ngón tay nàng tỏa ra ánh sáng còn chói lóa hơn cả sao trên trời, mở ra cho hắn một con đường đi đến trước. Bạch quang chiếu sáng đôi mắt hạnh tỏa ra màu sáng bạc trong veo tĩnh lặng cực giống như nước hồ được ánh trăng mùa thu rửa sạch, trong vắt lại mê người.

Ninh Ninh tắm trong vầng sáng óng ánh bạc, ngay khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, mi mắt cong cong gương môi cười một cái.

Không ai không động tâm vì cảnh tượng này.

Bùi Tịch trông thấy nàng nhẹ nhàng nhảy xuống. Nàng chạy về phía hắn, nhanh nhẹn như một cơn gió.

“Hoan nghênh về nhà.”

Cảm giác mềm mại ấm áp nhào vào trong lòng hắn. Ninh Ninh cọ đầu vào cổ hắn, giọng nói mang theo chút mỏi mệt: “Ta đợi chàng lâu lắm rồi đấy.”

Nàng vừa nói vừa khẽ cười, dán vào ngực hắn, tiếp tục nói: “Mệt quá đi mất.”

Trong điệu cười của nàng mang theo chút giảo hoạt, giống như có thâm ý khác.

“Ừ.”

Kiếm khí chưa biến mất, khi Bùi Tịch đưa tay lên sờ vào sau gáy nàng, đầu ngón tay xuất hiện vầng sáng mềm mại.

Bùi Tịch ôm lấy nàng, giống như đang ôm lấy ánh trăng sáng lấp lánh: “Về nhà ngủ thôi.”

Hắn đã có thể thốt lên những câu nói kia một cách vô cùng trót lọt.

Những gian nan khổ sở khó mà mở miệng thời niên thiếu, nhưng hoang mang sợ sệt vào lúc này đã tan biến hoàn toàn vì luồng sáng trắng này. Ngày hôm nay đã khác hoàn toàn lúc trước.

Có người bằng lòng thắp một bó đuốc cho hắn, xua tan bóng tối vô tận cho hắn. Sau đó, giống như tối nay, không hề chùn bước mà chạy về phía hắn.

Đối với hắn mà nói, “nhà” cũng không phải là một mái nhà, vài món đồ dùng trong nhà hay một khoảng đất trời gì cả.

Ninh Ninh mới là nhà của hắn.

Bởi vì có nàng tồn tại nên bóng đêm khó mà chịu được kia cũng trở nên đẹp đẽ như vậy. Đêm tối không còn là cái kết mà là điềm báo cho bình minh.

Hắn yêu nàng sâu đậm đến nhường này.

Ánh chiều le lói, rừng cây lưa thưa, bóng tối quấn quanh hình dáng hai người sóng vai bước đi.

Ninh Ninh ngáp một cái, bên tai vọng tiếng chó sủa văng vẳng, ngẩn ngơ lại ngửi được mùi hoa dại từ đầu cành tỏa xuống.

Nàng nghĩ, số mệnh rồi.

Trong mấy trăm thời không luân hồi biến ảo, trong tỉ tỉ linh hồn giao thoa lẫn nhau, rõ ràng ở cách nhau một khoảng cách rất xa như vậy, thế mà nàng lại có được xác suất gần như bằng không, gặp được Bùi Tịch.

Đã thế nàng lại còn vui vẻ cầm giữ cái xác suất gần bằng không này mà nhích lại gần hắn.

Cuối cùng, nó đã biến thành tương lai một trăm phần trăm thuộc về Ninh Ninh và Bùi Tịch.

Nghĩ ngợi một chút cũng khiến người khác vui vẻ.

Nhất định là Bùi Tịch đã liếc thấy nụ cười nơi khóe môi nàng, hạ mắt thấp giọng hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”

“Ta đang nghĩ…”

Đầu ngón tay nhẹ nhàng móc một cái khiến kiếm khí cũng có hơi dao động, cùng với khí tức lạnh lùng hắn phóng thích ra mà đi thẳng vào thức hải, tựa như tay mèo mềm nhũn thoáng chốc đã ve vuốt hết cả người khiến hắn run rẩy khắp nơi.

Thế là máu huyết và kinh mạch toàn thân cũng không kiềm chế được mà run lên.

Hơi thở của thiếu niên bất ngờ loạn hết cả lên. Lòng bàn tay lại bị nàng thò tay nắm lấy, ràng buộc mềm mại dịu dàng không cách nào thoát ra được. Hai đạo kiếm tức lặng lẽ hòa hợp, thần thức cũng chậm rãi đụng chạm.

Ninh Ninh nắn nắn đầu ngón tay hắn, liếc thấy tai Bùi Tịch ửng hồng, điệu cười vang lên cùng tiếng gió: “Thích chàng nhất đấy.”

[Hoàn chính văn]

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.