Bùi Tịch tắm rửa xong, lúc về phòng ngủ thì thấy Ninh Ninh ngồi trên giường đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó.
Nàng nghĩ ngợi đến nhíu hết cả mày. Rất ít khi nàng lộ ra biểu cảm vừa nghiêm túc vừa khổ sở như thế. Lúc trông thấy hắn, mắt nàng sáng lên.
Bùi Tịch vô thức cảm thấy đầu sỏ khiến nàng ảo não như vậy hình như có liên quan đến hắn.
Hắn và Ninh Ninh kết đôi thành đạo lữ chưa bao lâu, thường xuyên rời khỏi Huyền Hư đi du ngoạn không mục đích khắp tứ hải.
Ninh Ninh là người không thích nhàn tản. Nàng ở một chỗ còn chưa được bao lâu đã không nhịn nổi mà muốn đi đến chỗ khác thăm thú một chút.
Song trời sinh nàng lại rất hay hoài niệm, thường xuyên không dứt được nơi có cảnh sắc độc đáo, cũng do thường xuyên qua lại nên hai người dứt khoát mua luôn một mái nhà, sau này mà có thích thì ngự kiếm đến ở một đêm.
Ví dụ như mái nhà có trúc vây quanh trong thành Nam này.
Hôm nay Ninh Ninh gặp được bạn cũ ở Kỳ sơn, sau nửa ngày tụ họp với đám người Lục Vãn Tinh, bấy giờ nàng đã chẳng còn mấy sức lực, mệt mỏi dựa vào trên giường nhỏ.
Nàng đi tắm trước Bùi Tịch, mái tóc dài được búi đại lên bằng một cây trâm, mấy sợi tóc đen rời rạc xõa xuống, gió đêm ngoài cửa sổ thổi một cái liền nhẹ nhàng phất qua gương mặt nàng.
“Bùi Tịch.”
Ninh Ninh nghiêm túc nhìn hắn, giọng điệu tập trung trước giờ chưa từng có: “Ta có chuyện muốn thảo luận với chàng một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-khong-ngung-tim-duong-chet-ta-tro-thanh-nguoi-trong-long/2725148/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.