Hôm sau, Kiều Nhạc cùng Kiều Mãn lên núi tảo mộ bố, đồng hành còn có Thẩm Hạc Xuyên và vợ chồng Trần Lệ.
Biết lần này Kiều Nhạc về là để tảo mộ, Trần Lệ đã chuẩn bị những thứ cần thiết từ ngày hôm trước, mua khá nhiều hương nến và vàng mã.
Tập tục ở nông thôn và thành phố khác nhau, người nông thôn thường chọn hình thức thổ táng, đường múi ngoằn ngoèo lại rất hẹp, cây cối, cỏ dại mọc muôn nơi, mỗi lần lên núi đều rất vất vả.
Kiều Nhạc tính để Thẩm Hạc Xuyên ở nhà chờ cậu về, nhưng anh lại tỏ vẻ không nề hà, nếu đã đến thì nên đi thắp nén nhang cho trưởng bối.
Nghe anh nói thế, Kiều Nhạc rào trước: "Đường núi thật sự rất khó đi, tôi chỉ bế nổi Tiểu Mãn thôi, anh đừng bắt tôi bế anh nha..."
"..." Thẩm Hạc Xuyên cạn lời nhìn cậu, muốn chứng minh bản thân liền chủ động bảo: "Tôi sẽ bế Tiểu Mãn."
Kiều Nhạc chép miệng cười: "Thế cảm ơn anh nha!"
Thẩm Hạc Xuyên nhướn mày: "Em bẫy tôi à?"
"Hông có!" Kiều Nhạc buông tay: "Tự anh xung phong mà, Tiểu Mãn mau cảm ơn chú Thẩm, chốc nữa chú ấy sẽ bế em lên núi."
Tiểu Mãn đang ăn cơm nắm, nghe thế liền tiếc nuối thả nắm cơm xuống: "Vậy để cháu ăn ít đi một xíu..."
Thẩm Hạc Xuyên: "Không cần phải thế đâu..."
Thẩm Hạc Xuyên tình nguyện đi cùng, Kiều Nhạc không có ý kiến, chỉ là giày da của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ky-hop-dong-hon-nhan-voi-tham-tien-sinh/2771112/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.