Cô nhấc điện thoại, ngón tay trắng thon tùy ý di chuyển, sau đó hướng màn hình về phía cô ta, rồi chậm rãi nói: "Nếu để mọi người biết rằng Long Đằng có được thứ hạng như ngày nay trong ngành là nhờ nhân viên dùng da thịt để đổi chác, không biết rằng toàn bộ người của Long Đằng có truy sát cô hay không.
Nếu để cho các nhân viên của Long Đằng biết rằng thư ký Phó mà họ ngưỡng mộ lại bụng đói vơ quàng như vậy, không biết họ có cảm thấy buồn nôn hay không, còn có Triệu Mịch Thanh...!ngay cả khi anh ta không hứng thú với cô, xem video này cũng sẽ cảm thấy bẩn mắt có phải không? "
Khi Phó Tuyết Thảo nhìn thấy đoạn video, máu cô ta đột nhiên trào lên, mắt cô ta tối sầm.
Trong giọng điệu không nhanh không chậm của Lương Hạnh, sắc mặt cô ta dần trở nên tái nhợt và sợ hãi, thật không thể tin được, quả thật có thể dùng hoa dung thất sắc để hình dung, trừng hai mắt gần như sắp rớt ra, nghiến răng nghiến lợi lao tới giật điện thoại của cô.
“Cô, cô…cô quay khi nào.”
Lương Hạnh linh hoạt tránh đi, cất điện thoại vào, lười biếng nói: "Lần trước đi Nhật Bản tôi vô tình nhìn thấy, có điều, cô Phó, phải nói rằng cô Phó đây khẩu vị thật quá mặn."
Cái tên già háo sắc cười như heo mà cô ta cũng có thể hôn.
Ánh mắt Phó Tuyết Thảo phút chốc nhiễm máu, nhìn chằm chằm cô, nghiêm giọng nói: "Lương Hạnh! cô dám, nếu cô dám tung chuyện này ra, tôi nhất định sẽ không bỏ qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ly-hon-chong-cu-luon-muon-theo-duoi-toi/2655888/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.