Hoàn hồn lại, cô nhìn sang Nghiêm Minh ở trước mặt, ánh mắt u ám.
Thật sự là trung thành, báo cáo tất cả mọi chuyện ngày hôm nay cô làm không sót một chữ nào.
Người đàn ông lái xe lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát, không thoải mái cử động thân dưới, tiếp tục ổn định lái xe.
Về đến Nam Thành đã rất muộn rồi.
Lương Hạnh mang theo thân thể mệt mỏi về nhà, Xuyến Chi thấy cô trở về, đôi mắt to sáng lên, để cái bát xuống chạy về phía cô.
“Chậm thôi! ”
Cô bé vui vẻ chạy đến ôm hai chân cô không buông.
“Đã ăn chưa?” Mẹ Lương hỏi.
Lương Hạnh ôm con bé vào trong lòng, mỉm cười: “Vẫn chưa.
”
“Sao đến bây giờ còn chưa có ăn cơm? Ông chủ của các con sao lại đối xử với con càng lúc càng hà khắc như vậy, con như thế này không được đâu! ” Mẹ Lương thở dài trách móc, vừa đứng dậy vừa đi vào bếp chuẩn bị bát đũa cho cô.
Lương Hạnh mím môi, cũng không giải thích, cúi đầu bắt đầu đút cơm cho Xuyến Chi ăn, sau đó dịu dàng nói: “Xin lỗi, Xuyến Chi, dì hôm nay quá bận, ngày mai dẫn cháu ra ngoài có được không?”
Cô bé chớp chớp đôi mắt long lanh, cái miệng nhỏ nhóp nhép nhai cơm trong miệng, ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi ăn cơm xong, Lương Hạnh để cô bé vào trong phòng ngủ, nhân lúc mẹ Lương dọn dẹp phòng bếp thì đến phòng của ba Lương.
“Hạnh, con về rồi.
”
“Dạ.
”
Ba Lương nhìn cô, muốn nói lại thôi.
Lương Hạnh cũng không ngồi xuống, nhàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-ly-hon-chong-cu-luon-muon-theo-duoi-toi/2655923/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.