Không biết vì cái gì, Tấn Viễn rõ ràng từ trong miệng Giang Hạc mà nói là đả thương người nhất đối với anh, nhưng trong miệng Giang Hạc nghe được cậu gọi tên thật của anh, một trái tim bị treo cao của anh, thế nhưng an ổn như kỳ tích, thậm chí đáy lòng còn toát ra hai chữ "Quả nhiên".
Dù sao đủ loại dấu hiệu lúc trước đều đã cho anh thấy, Giang Hạc kỳ thật đã sớm biết thân phận của anh, là cậu vẫn ôm tâm lý may mắn, trước khi đao còn chưa hạ xuống, tự lừa mình dối người nghĩ vạn nhất nếu anh không biết, cậu còn có thể lợi dụng thân phận của Viện Viện cùng cậu ở chung thêm một thời gian.
Lúc này tất cả ngụy trang của anh ở trước mặt Giang Hạc không công tự phá, thanh đao treo trên đỉnh đầu rốt cục rơi xuống, đau là đau một chút, nhưng rốt cục giống như là có được một loại nghi thức bụi bặm nào đó, không còn cảm giác bàng hoàng bất an như đeo dây thép tùy thời lo lắng sẽ rơi xuống vách núi, ngược lại trong lòng tốt hơn một chút.
Tấn Viễn ngước mắt nhìn gương mặt đường nét rõ ràng của Giang Hạc, chua xót nở nụ cười một chút, giọng khàn khàn vẫn hỏi một câu: "Em đều biết rồi."
Giang Hạc không nhìn anh, chỉ là thanh âm rất nhẹ ừ một tiếng, nếu không chú ý nghe, cơ hồ đều khó nghe rõ.
Đối với cục diện hiện tại, Tấn Viễn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, vốn nên để anh tự mình thú nhận giới tính của anh với Giang Hạc mới đúng, là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-mac-vay-toi-be-cong-ong-chu/941963/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.