Tấn Viễn đang chuẩn bị mở mắt từ trên giường ngồi dậy, sau một khắc, cạnh giường lún sâu xuống dưới, cả người anh rơi vào trong vòng tay tràn ngập tươi mát thanh nhã, sau lưng cứng ngắc phủ lên một đôi tay, ôn nhu giúp anh thuận lưng, bên tai truyền đến một đạo thanh âm trầm thấp: "Đừng sợ, tôi cái gì cũng không làm, liền ôm cô một cái."
Tấn Viễn mở mắt ra, cảm nhận được trái tim đang đập trong lồng ngực của người ở phía sau lưng, run rẩy: "Em..."
"Làm cô sợ sao?" Giang Hạc nghe Tấn Viễn lên tiếng, cười nhẹ hỏi một câu.
"Cũng không có." Tấn Viễn rũ mắt xuống, nói bị dọa đến cũng không phải, anh chính là hiện tại không rõ Giang Hạc đến tột cùng muốn làm cái gì, trong lòng thấp thỏm lợi hại.
"Tiếp tục ngủ đi." Giang Hạc vỗ vỗ lưng Tấn Viễn, âm cuối cũng mang theo chút buồn ngủ, "Vừa lúc tôi cũng ngủ một lát."
"Thật sự chỉ là ôm một chút?" Tấn Viễn giương mắt nhìn hai cái hộp nhỏ cạnh giường bị Giang Hạc đặt ở trên tủ, đồ đạc cậu đều mua, cậu cũng không nghĩ tới làm cái gì khác sao?
Đôi mắt trên nửa đóng của Giang Hạc lại mở ra, trong đôi mắt từ trước đến nay ôn nhuận cũng nhiễm một chút dục niệm, nhưng ngọn lửa này rất nhanh đã biến mất vô tung vô ảnh, thậm chí bên trong đôi mắt còn bốc lên một chút tức giận, cậu lại nhắm mắt, mạnh mẽ đem chút tức giận kia đè xuống, lúc mở mắt ra, ánh mắt đã khôi phục bộ dáng ôn hòa thường ngày, đầu ngón tay ôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-mac-vay-toi-be-cong-ong-chu/941960/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.