Nhìn thấy vẻ mặt tối sầm của người đàn ông trước mặt, lòng Đường Lan Đinh chấn động, bước chân không khỏi lùi lại một chút.
Tiêu Dật không buông Đường Lan Đinh ra, nghe Đoạn Tử Minh chất vấn, anh nhíu mày, nhưng cũng biết người đàn ông xa lạ trước mặt là người quen của Đường Lan Đinh, vì thế không lên tiếng mà chờ đợi Đường Lan Đinh tự mình đối phó.
Đường Lan Đinh nhìn Đoạn Tử Minh, người đàn ông này trông có vẻ tiều tụy, khí chất không còn tự tin và hăng hái như trước.
Đáy mắt Đoạn Tử Minh vằn lên tơ máu, quầng mắt cũng có vài phần thâm quầng, dường như là do thiếu ngủ.
Nhưng điều đó thì liên quan gì đến Đường Lan Đinh?
Vì thế, Đường Lan Đinh bình tĩnh nhìn Đoạn Tử Minh nói: “Xin hỏi Đoạn tiên sinh lấy tư cách gì để chất vấn tôi vấn đề này?”
Nắm đấm của Đoạn Tử Minh siết chặt bên người, móng tay c*m v** da thịt truyền đến một cơn đau nhẹ.
Lại là biểu cảm này…
Lại là biểu cảm này.
Hắn chưa bao giờ hận Đường Lan Đinh lại thờ ơ như vậy, bởi vì vẻ mặt đó chứng tỏ Đường Lan Đinh hiện tại thật sự không còn cảm giác gì với hắn, hắn chẳng qua là một người qua đường bình thường.
Thậm chí còn không bằng người thường, rốt cuộc Đường Lan Đinh cũng sẽ không kết oán với người thường.
Nhưng trước kia rõ ràng không phải như vậy.
Đoạn Tử Minh lúc này có chút căm hận trí nhớ tốt đẹp của mình, nếu đổi lại là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-mat-tri-nho-toi-co-nhieu-hon-nam-nguoi-ban-trai/2843266/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.