Tần Thục Viện thất thần đáp: "Còn, thằng bé nói còn!"
Dại, dại em trai?
Sao có thể chứ?
"Con trai ngoan nói chúng ta đừng lo lắng, cũng đừng quản chuyện của Hiểu Nam." Tần Thục Viện chột dạ mà đẩy Tống Đức Nghĩa ra, sau đó đứng dậy đi ra ngoài phòng ngủ.
"Đừng lo lắng, cũng đừng quản? Vậy thằng bé định làm sao? Không seeding tẩy trắng luôn hả?"
Tống Đức Nghĩa đuổi theo hỏi cho rõ ràng, nhưng lại bị Tần Thục Viện đóng sầm cửa, suýt nữa đập trúng mặt.
Ông sợ hãi mà sờ sờ mũi: "Vợ mình có chỗ nào đó sai sai nha, rốt cuộc là con trai ngoan nói gì vậy?"
Tần Thục Viện cầm điện thoại, tới khi chạy thẳng xuống vườn hoa dưới lầu mới dám mở tin nhắn vừa nhận, giọng nói sốt ruột lại vênh váo vang lên.
[Chị ơi, lần này là lần cuối cùng rồi, nếu hạng mục thành công thì em chắc chắn có thể xoay người được, sau này anh rể cũng sẽ coi trọng em hơn.]
Nghe vậy, Tần Thục Viện nhíu mày, ấn bàn phím trả lời: [Cần bao nhiêu tiền?]
[Năm triệu tệ!] Bên kia dường như là đợi tin nhắn đã lâu, gần như là đáp ngay lập tức: [Em bảo đảm cuối năm nay là lên sàn!]
Tần Thục Viện có chút kích động nói: [Lần trước em cũng nói như vậy, kết quả là lỗ sạch vốn. Nếu lần này chị lại giúp em nữa thì chị không biết ăn nói thế nào với anh rể em.]
[Chị đừng nói cho anh ấy biết là được rồi! Dù sao chị cũng có tiền riêng mà? Chị đừng quên là chị chỉ có một đứa em trai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nam-phu-ac-doc-bi-doc-tam-cac-dai-lao-tranh-nhau-sung/2744047/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.