"Không đồng ý cũng vô dụng." Vương Tử Cầm phớt lờ sự phản đối của con trai, giọng điệu bá đạo: "Cứ quyết định như vậy!"
Hoắc Nhân Kiệt bỗng nhiên nghiêm mặt: "Mẹ, mẹ nhất định phải ép con sao?"
Giọng điệu của anh ta hiếm khi nghiêm túc, khiến Vương Tử Cầm khá bất ngờ, liếc mắt nhìn sang: "Ép con thì sao? Lại muốn nhảy lầu à?"
"Con, con bỏ nhà ra đi!" Hoắc Nhân Kiệt tức giận đến phồng cả má.
Lời đe dọa này, Vương Tử Cầm không hề sợ hãi: "Đi thì đi, tất cả thẻ đều bị khoá, con đến khách sạn cũng không ở được, chỉ có thể ngủ ngoài đường."
"Ngủ ngoài đường thì ngủ ngoài đường, con không tin..."
Hoắc Nhân Kiệt còn chưa nói xong, Mạnh Khung Kỳ bên cạnh bỗng đặt thứ gì đó lên bàn, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Đây là thẻ ra vào nhà tôi, anh có thể chuyển đến bất cứ lúc nào."
"Anh Kỳ, đủ ý tứ!" Mắt Hoắc Nhân Kiệt lập tức sáng lên vẻ phấn khích: "Chỉ có thẻ ra vào thôi sao? Mật mã cửa chống trộm trên lầu thì sao?"
Mạnh Khung Kỳ: "Sinh nhật anh."
"Sinh nhật ai?!" Hoắc Nhân Kiệt chưa kịp phản ứng.
Mạnh Khung Kỳ trừng mắt nhìn anh ta, đang do dự có nên nhắc lại lần nữa hay không, kết quả tiếng lòng lại truyền đến tai,
— "Tình hình gì đây? Công khai thể hiện tình cảm à? Muốn cho hai bà dì mỗi người một cái tát vào mặt à?!"
-"Mạnh Khung Kỳ được đấy, đã chuẩn bị sẵn nhà rồi, đến cả mật mã khoá vân tay cũng đặt là sinh nhật của Hoắc Nhân Kiệt?!"
-"Hành động cũng thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nam-phu-ac-doc-bi-doc-tam-cac-dai-lao-tranh-nhau-sung/2744092/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.