🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cùng đồng dạng vừa khó hiểu vừa băn khoăn giống như bà Lâm Thanh Liên còn có ông Triệu Chí Hải. Rõ ràng là ông đã tuyên bố với vợ rằng đến đây để “bảo vệ con gái”, thế mà bây giờ ông lại đang dắt thằng con rể đáng ghét đi khắp nơi trong hội trường này để kính rượu mọi người. Đây có phải là hành đọng “chống lưng cho con gái” đâu? Đây rõ ràng là “chống lưng cho con rể” mà? Bởi vì, việc ông Triệu Chí Hải đưa Thái Lãnh Hàn đến giới thiệu với bạn bè, người quen, đối tác của ông, không chỉ là giúp hắn có thêm sự quen biết mà còn là sự ngầm công nhận: Thái Lãnh Hàn đã là người nhà của ông. Thế nhưng mà, ông Triệu Chí Hải ấm ức nghĩ, ông đã thừa nhận Thái Lãnh Hàn là người nhà của ông lúc nào đâu? Thằng nhãi này dám ép hôn con gái của ông, dùng tiền để làm nhục danh dự của ông, lại còn muốn viết sẵn đơn ly hôn để đá con gái của ông nữa kìa.

 

Tuy nhiên, khi nhìn bộ dáng dù cố tỏ ra lạnh nhạt nhưng vẫn không thể giấu được niềm vui vủa con rể, lòng dạ của ông Triệu Chí Hải không thể nén được mà mềm đi. Thái Lãnh Hàn chỉ trạc tuổi con trai lớn của ông Triệu Chí Hải, Triệu Chân Thành, nhưng so với Triệu Chân Thành thì Thái Lãnh Hàn tỏ ra trầm ổn hơn, cũng dè dặt hơn. Ngẫm ra cũng đúng, Triệu Chân Thành từ nhỏ đã được sống trong gia cảnh giàu có, được cha mẹ và em gái yêu thương, tôn trọng, thế nên anh có sự phóng khoáng, thoải mái và tươi sáng một cách tự nhiên. Nghĩ lại hoàn cảnh gia đình của Thái Lãnh Hàn, đôi mắt tinh tường của ông Triệu Chí Hải càng thấy rõ ràng sự giả tạo cố tỏ vẻ của Thái Lãnh Hàn. Bộ dáng trầm ổn, lạnh lùng của hắn chẳng khác gì những chiếc gai của con nhím tự bảo vệ bản thân. Bởi vì hắn không có cảm giác an toàn, hắn không được ai bảo vệ, cho nên hắn phải bày ra dáng vẻ mà hắn cho là đáng sợ để kẻ khác không dám làm hắn bị tổn thương. Đúng không?

 

Có thể nói ông Triệu Chí Hải đã hiểu được bản chất của vấn đề mà Thái Lãnh Hàn đã dày công tạo dựng trong mấy năm qua. Đó cũng là dấu hiệu để ông Triệu Chí Hải có thể xuyên qua dáng vẻ lạnh lùng của Thái Lãnh Hàn để hiểu rõ được bản chất thật sự của hắn. Nhưng đó là chuyện của sau này. Còn bây giờ, ông Triệu Chí Hải chỉ cảm thấy vô cùng hài lòng khi Thái Lãnh Hàn từ chỗ dè dặt, cứng nhắc đã có thể thoải mái và tự nhiên hơn khi gọi ông bằng tiếng “bố” thân thuộc.

 

Thái Lãnh Hàn thì đang vui sướng đến mụ mị hết cả đầu óc. Hôm nay là ngày gì vậy? Khi ra khỏi nhà, hắn đã bước chân nào ra cửa trước vậy? Sao hôm nay hắn lại được vui vẻ, may mắn và hạnh phúc như thế này? Cuộc trò chuyện với Triệu Uyển Nhu ở biệt thự, thái độ của Triệu Uyển Nhu khi đến nơi này, ba chữ “vợ của anh” mà bà Lâm Thanh Liên thốt ra, hành động của ông Triệu Chí Hải dẫn hắn đi kính rượu mọi người, lời giới thiệu của ông Triệu Chí Hải về hắn và nụ cười của ông khi hắn gọi ông là “bố”,… chuyện nào cũng có thể khiến Thái Lãnh Hàn vui mừng và sung sướng đến tột cùng.

 

Tuy nhiên, thói xấu khó bỏ của Thái Lãnh Hàn vẫn không quên phát huy tác dụng của nó. Thái Lãnh Hàn vẫn có cảm giác không chân thực như đang nằm mơ, và hắn vẫn có chút sợ hãi. Bởi vì, trong cuộc đời của hắn, niềm vui luôn đi kèm với sự bất hạnh, như là đã bị nguyền rủa. Cứ mỗi lần hắn cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc, thì ngay sau đó, sẽ có một biến cố gì đó khiến hắn đau đớn, tổn thương.

 

Và trong nỗi niềm phức tạp của cảm xúc, Thái Lãnh Hàn đưa mắt tìm kiếm Triệu Uyển Nhu. Ngay sau đó, Thái Lãnh Hàn suýt nữa thì văng ra một tiếng chửi thề. Bởi vì, Thái Lãnh Hàn cảm nhận được, lời nguyền của số phận đen đủi lại ám xuống đời hắn nữa rồi. Bởi vì, không biết từ khi nào, bên cạnh Triệu Uyển Nhu đã xuất hiện thêm mấy người nữa. Trong số đó, có đến hai người đàn ông mà Thái Lãnh Hàn không thể nào vui nổi khi trông thấy họ. Người thứ nhất là anh chàng lái taxi tốt bụng, bạn mới của Triệu Uyển Nhu, tên là Dương Trác Văn. Còn người thứ hai chính là bạn thời thơ trẻ của Triệu Uyển, cũng là “tình địch” đáng gờm nhất mà Thái Lãnh Hàn luôn cảnh giác: Dương Thiên Vũ.

 

Mặc dù bên cạnh họ lúc này còn có Vương Thiên Bích và một người đàn ông lạ mặt khác nữa, nhưng chỉ hai chàng trai họ Dương kia thôi cũng đã đủ để Thái Lãnh Hàn chua đến tê tái tâm can rồi. Dương Trác Văn thì trẻ trung, vui tươi; Dương Thiên Vũ thì lịch lãm, phong độ, dù là ai trong số họ đứng cạnh Triệu Uyển Nhu thì cũng tạo ra một bức tranh hoàng tử và công chúa đẹp đến nao lòng. Đó là còn chưa kể, người đàn ông đứng cạnh Vương Thiên Bích cũng có vẻ ngoài vô cùn xuất sắc, vô cùng nam tính, mang đến cảm giác mạnh mẽ có thể dựa dẫm như một hiệp sĩ. Hai hoàng tử và một hiệp sĩ kia thậm chí chẳng cần nói gì hay làm gì cả, họ chỉ cần đứng bên cạnh Triệu Uyển Nhu thôi là đã có thể khiến gã chó điên từng lang bạt bụi đời cảm thấy đau đớn tột cùng vì tự thấy mình thua kém, thấp hèn.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.