Sau khi cô bé chạy đi, Diệp Cửu Cửu có chút bất lực: "Thật muốn bịt miệng cô bé lại, lúc đáng yêu thì rất đáng yêu, lúc chọc người thì lại rất đáng giận." Lăng Dư giúp cô trút giận: "Vậy anh ném cô bé về tộc địa."
Diệp Cửu Cửu cụp mắt nhìn anh: "... Cũng không cần như vậy."
Lăng Dư ngồi xổm trước mặt Diệp Cửu Cửu, véo nhẹ ngón tay cô: "Không giận nữa chứ?”
"Không giận, chỉ hơi xấu hổ thôi." Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng thở dài: "Cha mẹ anh biết cả rồi, giờ em không còn sự uy nghiêm của Cửu Khanh đại nhân nữa rồi."
"Sẽ không đâu." Lăng Dư cười nhìn Tiểu Cửu hôm nay rất ngoan ngoãn: "Bọn họ chỉ thấy em rất dễ gần, đúng là Cửu Khanh đại nhân đã cứu vô số hải tộc, còn bảo anh phải hầu hạ em thật tốt."
Diệp Cửu Cửu thấy cha mẹ Lăng Dư không bài xích cô, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô nghĩ đến câu nói cuối cùng của anh, cười đùa: "Vậy lát nữa anh hầu hạ em thật tốt."
Lăng Dư hơi cúi đầu: "Tuân lệnh, đại nhân của anh."
Diệp Cửu Cửu cong môi, hài lòng ừ một tiếng.
Đợi Tiểu Ngư thay quần áo xong, họ cùng nhau đến rừng, khu rừng này đối với Diệp Cửu Cửu đã quen với sông núi thì không tính là đặc biệt lớn nhưng lại là khu rừng xanh hiếm có ở vùng biển này.
Bên trong cây cối rậm rạp, sản vật phong phú, chẳng trách gì Lăng Dư và những người khác lại thường trú ở đây.
Diệp Cửu Cửu nắm tay Tiểu Ngư mặc áo hoodie màu hồng, quần bò
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nghi-viec-ta-ke-thua-nha-hang-di-nang/812199/chuong-687.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.