Khuyên mãi mới tiễn được Bùi Nguyệt đi, rèm lều rơi xuống, Chung Yến Sanh bỗng nghe thấy tiếng nước chảy rào rào. Vừa quay đầu lại, cậu nhìn thấy Tiêu Lộng chẳng biết từ lúc nào đã đi từ giữa bể thuốc đến cạnh bể, một tay đặt lên thành bể chống cằm, nhìn cậu không chớp mắt.
Định Vương Điện hạ có đường nét khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt đen thẳm ẩn hiện sắc xanh, như những viên lam bảo thạch trị giá liên thành do các phiên bang tiến cống, mang nét anh tuấn phong tình của ngoại tộc. Lúc này, hắn xõa tóc xuống che khuất nửa khuôn mặt, làm dịu đi phần nào khí chất sắc bén, chỉ mặc một chiếc áo mỏng dựa vào đó, trông như một diễm quỷ đang chờ câu hồn đoạt phách người ta.
Chung Yến Sanh nhìn mái tóc mềm mại như lụa của hắn, không nhịn được ngồi xổm xuống, đưa tay kéo nhẹ tóc hắn.
Tiêu Lộng cũng không giận, thậm chí còn phối hợp cúi đầu để cậu vân vê hai lọn tóc của mình.
Chung Yến Sanh không nỡ dùng sức, như đang vuốt ve bộ lông của Đạp Tuyết, cứ mân mê từ đỉnh đầu đến đuôi tóc như vậy mấy lần.
Quả nhiên là mềm dày như lụa.
Dường như Tiêu Lộng rất thích được cậu vuốt ve như vậy, hai mắt hắn híp lại. Khi Chung Yến Sanh định rút tay về, cổ tay lập tức bị giữ chặt, ép cậu phải tiếp tục xoa.
Càng giống Đạp Tuyết hơn.
Đạp Tuyết rất thích rúc vào lòng Chung Yến Sanh, chẳng tự biết mình to lớn thế nào, cứ đòi Chung Yến Sanh phải sờ nó mấy cái.
Chung Yến Sanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nhan-lam-vai-ac-thanh-ca-ca/1647349/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.