Nghe thấy giọng nói, hai mắt Chung Yến Sanh sáng lên, lập tức quay đầu lại.
Tấm rèm dày bị kéo lên, một luồng gió lạnh thổi vào.
Kẻ bị người phụ nữ trung niên cầm dây thừng dẫn vào vừa đi vừa lải nhải không ngừng: “Vị đại tư tế này, ngài có hiểu tiếng Hán không? Ta thật sự không có ý xấu, lỡ xông vào đại trướng của quý tộc là do vô ý…”
Mới nói được một nửa, Lâu Thanh Đường bỗng dưng bắt gặp mấy người và một con thú đang vây quanh lò sưởi.
Khi đối diện với đôi mắt đen sáng lấp lánh kia, lời nói của y đột nhiên chậm lại.
Chung Yến Sanh bị gió lạnh lùa vào hơi co người lại, ôm lấy chiếc đuôi dài đầy lông, cực kỳ quyến rũ của Đạp Tuyết đang ngoe nguẩy bên mặt mình. Thấy đúng là Lâu Thanh Đường, cậu mừng rỡ không thôi: “Lâu đại phu, thật sự là ngươi sao!”
Khi đến Mạc Bắc quá vội vã, lúc rời khỏi đại doanh, cậu quên không hỏi thuộc hạ của Tiêu Lộng xem có ai từng nhìn thấy Lâu Thanh Đường không.
Sau đó nghĩ lại, Lâu Thanh Đường cũng không phải kẻ ngốc, đến Mạc Bắc chắc chắn sẽ đến đại doanh tìm Tiêu Lộng, nên cũng không lo lắng lắm.
Không ngờ lại gặp Lâu Thanh Đường ở bộ lạc của cô cậu.
Chiếc đuôi dài bị Chung Yến Sanh ôm lấy, Đạp Tuyết cũng không hề giãy dụa, nó liếm móng vuốt, từ từ quay đầu nhìn Lâu Thanh Đường. Trong đôi mắt thú màu băng lam ánh lên dáng vẻ giống hệt Tiêu Lộng, lạnh lùng nhìn y.
Tiêu Lộng căn bản chẳng hề quan tâm ai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nhan-lam-vai-ac-thanh-ca-ca/1647351/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.