Trước mặt là Đạp Tuyết ấm áp, sau lưng là lồng ngực rắn chắc của Định Vương Điện hạ. Chung Yến Sanh bị kẹp ở giữa, không có chỗ nào để trốn, lông mi đã bắt đầu ươn ướt.
Triển Nhung ở bên ngoài giả bộ ho một tiếng: “Ừm thì, ta vào được chứ?”
Chung Yến Sanh giật mình tỉnh dậy, cố gắng đẩy cái đầu to đầy lông trong lòng ra: “Đạp Tuyết… chân ngươi bẩn quá! Đi xuống!”
Đạp Tuyết bị chê chân bẩn cụp tai xuống, kêu lên một tiếng, tủi thân buông chân ra lùi xuống.
Thấy Đạp Tuyết bị đuổi đi, Tiêu Lộng có vẻ rất vui. Có lẽ hắn nghĩ rằng Chung Yến Sanh đuổi Đạp Tuyết đi có nghĩa là thích mình hơn, cong mắt ôm eo Chung Yến Sanh, mê mệt hít mùi hương trên cổ cậu.
Bị rơi vào ổ cướp đương nhiên không có thời gian để chỉnh trang hình tượng, Định Vương Điện hạ để tóc dài buông xõa, sợi tóc lạnh rơi xuống cổ cậu mát rượi.
Cổ Chung Yến Sanh đỏ bừng, vừa thẹn vừa tức: “Anh cũng tránh ra!”
Tiêu Lộng cụp mắt, ngược lại càng ôm chặt cậu hơn, nhỏ giọng nói: “Đau.”
Chạm vào vết thương rồi sao?
Chung Yến Sanh lập tức như con sẻ nhỏ bị túm cánh, vội vã quay lại quan sát vẻ mặt của Tiêu Lộng, đưa tay sờ eo hắn, sợ rằng vết thương lại nứt ra thấm ướt áo.
Vết thương vừa dài vừa sâu như vậy.
Tay Chung Yến Sanh chỉ bị xước một chút thôi cũng đã đỏ mắt, tự an ủi mình cả buổi rồi.
Cửa phòng lại bị gõ hai cái dồn dập: “Có người đến, ta vào trước đây!”
Triển Nhung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nhan-lam-vai-ac-thanh-ca-ca/1647398/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.