Chung Yến Sanh mơ một giấc mơ.
Cậu mơ thấy mình bị Tiêu Lộng phát hiện.
Giống như cậu lo lắng, Tiêu Lộng trói cậu lại, lột sạch quần áo rồi ném vào bồn tắm. Cậu cố gắng thoát ra nhưng Tiêu Lộng cao hơn nhiều, lực tay cũng mạnh hơn, đứng chắn trước mặt cậu, nhẹ nhàng nhấc cậu lên và ném vào trong đó.
Đầu óc choáng váng, cậu rơi vào một thứ gì đó mềm mại. Chưa kịp hoảng sợ thì đôi mắt xanh thẫm như đêm tối ấy đã đến gần, chiếc mũi cao chạm nhẹ vào mũi cậu, giọng nói lạnh lùng: “Bổn vương đã nói, bắt được em sẽ ăn em.”
Đôi mắt Chung Yến Sanh đỏ lên vì sợ hãi, khiếp sợ nhìn hắn: “Không ăn được không…”
“Không được.”
Tiêu Lộng từ chối, nâng cằm cậu lên ngắm nhìn một lúc. Sau đó hắn cúi đầu xuống, giọng nói mang theo một chút ý cười không rõ ràng: “Bắt đầu ăn từ đây.”
Môi cậu tê dại và đau xót, đầu lưỡi cũng bị liếm cắn một cách mạnh mẽ.
Chung Yến Sanh bị buộc phải mở miệng, bàn tay to lớn ở phía sau đầu giữ chặt cậu, khiến cậu không cách nào lùi ra sau. Chiếc cổ dài mảnh khảnh căng cứng, cậu gần như nín thở mà nghĩ, nếu vậy thì cậu là thức ăn của Định Vương Điện hạ rồi.
Nhưng Định Vương Điện hạ đang chơi đùa với thức ăn.
Tiêu Lộng không tôn trọng thức ăn gì hết.
Lúc ôm cái suy nghĩ này mà tỉnh lại, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là đầu giường quen thuộc.
Có tấm màn đầy đồ lỉnh kỉnh.
Cậu ngơ ngác một lúc lâu, sau đó nghe thấy giọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nhan-lam-vai-ac-thanh-ca-ca/1647442/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.