Tạ Chỉ Thanh bị niềm vui bất thình lình này làm cho choáng váng. Y nhìn tiểu bảo bảo đang nằm trên giường m*t ngón tay, ngơ ngác nói: "Linh Nguyệt... con đang nói gì vậy?"
Tạ Linh Nguyệt đập tay bịch bịch xuống giường, như thể nghi hoặc tại sao người lớn trước mặt lại chậm hiểu như thế. Nàng há miệng, tiếng nói non nớt vang lên, từng chữ từng chữ rõ ràng: "Niên! Niên! Niên niên niên! Niên niên niên!"
Tựa hồ sợ Tạ Chỉ Thanh không nghe rõ, bé con vừa kêu vừa dùng nắm tay đấm xuống giường, ý bảo nàng đang gọi A nương.
Mấy tiếng gọi bập bẹ non nớt, âm điệu còn chưa rõ ràng.
Thế nhưng những tiếng nói bé thơ mơ hồ ấy lại đánh trúng n** m*m m** nhất trong lòng Tạ Chỉ Thanh.
Y cúi người ôm Tạ Linh Nguyệt vào ngực, dán mặt vào gò má mềm mại như bánh bao của nàng.
Rõ ràng trong lòng chứa đựng thiên ngôn vạn ngữ, vậy mà y không biết phải mở lời ra sao.
Tạ Chỉ Thanh hít sâu một hơi, mũi chua xót. Lúc này y mới nhận ra không biết từ khi nào mình đã lệ rơi đầy mặt.
Tạ Linh Nguyệt... đã biết nói rồi.
Tiếng gọi còn non nớt, phát âm vụng về nên ban đầu y không hiểu được ý con, nhưng sự vỡ oà cùng cảm động do hài tử mang đến lại thực sự vô cùng mạnh mẽ.
Niềm vui này quả thật không sao diễn tả được, y cứ thế bật khóc trong hạnh phúc.
Những giọt nước mắt rơi xuống dính ướt gương mặt của tiểu bảo bảo.
Tạ Linh Nguyệt cảm thấy kỳ lạ, ngước mắt nhìn A
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nhuyen-manh-my-nhan-ga-cho-lang-vuong/2989061/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.