Xà nhà làm bằng gỗ đàn hương, rèm cửa bằng ngọc trai.
Trong thư phòng, kệ gỗ trầm hương bày biện đủ loại sách cổ độc bản, trong phòng ngủ, trên giường trải gối ngọc ấm áp và chăn gấm Vân Cẩm.
Nếu không có hơn mười nữ tỳ hạng hai hạng ba đứng canh gác cả trong lẫn ngoài, quả thật đây chính là chốn bồng lai tiên cảnh của tiên nữ Dao Trì.
Không biết trong sự xa hoa như vậy, có bao nhiêu mồ hôi nước mắt của dân đen.
Ta cụp mắt xuống, tùy tiện tìm một chỗ ngồi ngẩn ngơ.
Không biết giờ A Dung đã về Ngọc Kinh lâu chưa?
Người của Lôi Tướng có làm khó dễ nàng ấy không?
Lý Túy Vãn đã nhìn thấy tín hiệu trên chiếc áo lông cáo trắng của ta chưa?
Nàng ấy có nghe lời ta mà hành sự không?
Đang chìm đắm trong dòng suy tưởng của mình, Thúy Vi tiến đến thì thầm hỏi:
"Nhị tiểu thư, Đại tiểu thư đang ở ngoài viện.
"
À, là Lôi Thú Tuyết.
"Không muốn gặp.
" Ta lắc đầu, rồi chợt nhớ đến thái độ của nàng ta đối với mình, lại đổi ý: "Thôi được, cho nàng ta vào đi.
"
Nhờ có địa long ấm áp, nên dưới áo choàng, Lôi Thú Tuyết mặc y phục khá đơn giản.
Áo lụa màu hồng phấn kết hợp với váy ánh trăng, càng làm nổi bật dáng vẻ mềm mại nhẹ nhàng của nàng ta, như ánh hào quang bên trời.
"Tiểu Xuân…" Lôi Thú Tuyết nói như thể chẳng có chuyện gì xảy ra giữa ta và nàng ta: "Ở đây có thoải mái không?"
Thấy ta không mở miệng, nàng ta tự nói tiếp:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nuong-qua-doi-ta-treo-bang-ban-than-o-thanh-lau/1031399/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.