Nghĩ lại vẫn thấy có chút oán khí trong lòng.
Ta sợ mình ức chế đến mức sinh bệnh, nên lại bí mật mời ngự y đến, cầm m.
á.
u và bôi thuốc cho vết thương của Trần Phò mã.
Khi hắn ta không còn nguy hiểm đến tính mạng, ta lột sạch quần áo, bắt hắn ta tiếp khách trong hầm rượu.
Mười văn tiền một lần.
Không hổ danh từng là phò mã, bậc quyền quý cao sang.
Làn da mịn màng ấy, đón đưa khách khứa, đã kiếm cho Ngọc Kinh lâu của ta hơn chục quan tiền rồi đấy.
Lôi Thú Tuyết đứng trước cửa hầm, nghe thấy những âm thanh ấy, khuôn mặt ngọc trắng bệch, nắm c.
h.
ặ.
t t.
a.
y áo đến mức các khớp ngón tay cũng căng cứng.
"Tiện nữ nghe nói những kẻ ở địa vị cao đều là những hạng người hèn hạ.
"
"Bình thường giả vờ thanh cao, một khi sa cơ lỡ vận, cũng chẳng khác gì những kỹ nữ mà họ khinh miệt!"
"Khách quý thấy vở kịch này có hay không?"
Ta cười tủm tỉm, thêm một nhát d.
a.
o chí mạng vào tâm can Lôi Thú Tuyết.
Lôi Thú Tuyết chợt nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, ánh mắt đã lạnh lùng như một kẻ ngoài cuộc
"Tiểu Xuân, g.
i.
ế.
c hắn ta đi.
"
Ta giả vờ kinh ngạc che miệng, vẻ mặt hoảng sợ: "Khách quý sao lại nhẫn tâm thế! Đó là biểu ca của người mà!"
Gương mặt dịu dàng thanh tao của Lôi Thú Tuyết không hề biểu lộ chút d.
a.
o động nào:
"Thà c.
h.
ế.
t vì nghĩa khí còn hơn sống nhục nhã dưới sự giày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-nuong-qua-doi-ta-treo-bang-ban-than-o-thanh-lau/1031406/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.