Hắn ôm rất chặt, Bạch Minh Tế ngửi thấy mùi hương thanh khiết trên người hắn, lẫn với mùi khô hanh của cát vàng, giống như một liều thuốc chữa lành tâm hồn, sự bồn chồn những ngày qua, cuối cùng cũng bình ổn lại.
Hắn còn mặc áo giáp, siết đến mức nàng có chút khó thở, nàng không đẩy ra, ngược lại đưa tay ôm chặt hơn.
Ngày hắn đi, nàng không tiễn hắn, lúc đó chỉ cảm thấy khó chịu, không muốn ra ngoài tiễn, sau này mới biết, nàng đang sợ hãi, sợ nhìn thấy hắn rời đi trước mắt mình, cảnh tượng đó sẽ mãi in sâu trong tâm trí nàng.
Nhưng sau đó, lại biết được, cho dù không tiễn, những hình ảnh hắn từng lưu lại trong cuộc đời nàng, vẫn sẽ đến dày vò nàng, trở thành nỗi đau không thể xóa nhòa.
Cát vàng nhẹ nhàng rơi trên mặt nàng, Bạch Minh Tế vùi đầu, cảm nhận hơi thở ấm áp của hắn phả vào cổ mình, hoàn toàn chấp nhận số phận.
Nàng từng nói, hắn muốn đi chịu chết, nàng sẽ không đi cùng.
Nàng làm không được nữa rồi.
Cái ôm thật lâu, hai người thở không nổi Yến Trường Lăng mới chậm rãi buông nàng ra, cẩn thận nâng mặt nàng lên, ngón tay hơi thô ráp, nhẹ nhàng chạm vào gò má ửng đỏ vì nắng của nàng, hỏi: "Đến đây bằng cách nào?"
Bạch Minh Tế đáp: "Cưỡi ngựa."
"Nàng cưỡi ngựa đường xa như vậy?" Giọng Yến Trường Lăng trầm thấp, khàn đến mức không thể khàn hơn.
Bạch Minh Tế gật đầu, mỉm cười nhìn vào mắt hắn, nói hết nửa câu sau mà hắn chưa nói xong: "Phải đấy, cưỡi ngựa đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-phu-the-hau-phu-trong-sinh/823255/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.