Mãn Thu Hiệp đứng áp tai vào cửa phòng tắm, lắng nghe động tĩnh bên trong.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, Mãn Thu Hiệp lập tức đứng thẳng dậy, làm bộ chỉnh chu lại quần áo.
Tương Trọng Kính nhíu mày đẩy cửa đi ra, không mấy ngạc nhiên khi thấy Mãn Thu Hiệp đứng bên ngoài, hỏi thẳng: “Quận Đình bị bắt đi như thế nào?”
Mãn Thu Hiệp búng đồ cột tóc trong tay ra để nó tự động cột mái tóc dài của Tương Trọng Kính lên, nghe vậy thờ ơ nói: “Bị bắt lúc luyện kiếm.”
Dịch Quận Đình rất nghe lời cha mình, mỗi ngày đều dạy sớm chạy lên đỉnh núi luyện kiếm, giờ Thìn canh ba thì quay về, hôm nay Dịch Xích Hàn đợi mãi mà không thấy người đâu nên vội vàng xách kiếm đi tìm, nhưng chỉ có thể tìm được một thanh kiếm bị gãy làm đôi và linh thú bị thương nặng.
Tương Trọng Kính: “Linh thú?”
Mãn Thu Hiệp gật đầu nói: “Con linh thú kia bị đánh gần chết, miễn cưỡng dùng linh dược kéo dài hơi thở, bây giờ đang ở bên ngoài chờ ta chữa trị.”
Tương Trọng Kính không thể tin nhìn hắn: “Vậy sao ngươi còn không đi chữa cho nó?”
Mãn Thu Hiệp nhướng mày nói: “Nếu ngươi muốn ta sẽ chữa cho nó.”
Tương Trọng Kính: “…”
Mặc dù Tương Trọng Kính sớm biết Mãn Thu Hiệp tà tính chưa bao giờ coi mạng người ra gì, nhưng hắn vẫn là bó tay với cái nết của người này, tức giận nói: “Đi chữa đi.”
Mãn Thu Hiệp sảng khoái đáp ứng: “Được.”
Nói xong liền quay người xuống lầu đi trị thương cho linh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-rua-sach-oan-khien/1896317/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.