Ảnh Cửu tỉnh lại, trong khoảnh khắc đầu óc trống rỗng, không biết đêm đã tàn tự bao giờ. Chỉ có cơn đau âm ỉ phía sau nhắc nhở y về sự cuồng nhiệt của đêm qua, khiến gương mặt y lập tức ửng đỏ.
Dù đây không phải lần đầu tiên y cùng chủ nhân làm chuyện đó, nhưng lần trước hoàn toàn là sự giải tỏa đơn phương của Nam Cung Nhận, chẳng hề có chút thoải mái nào đáng nói. Đêm qua, chủ nhân đã vô cùng dịu dàng, nâng niu y, lần đầu tiên khiến y cảm nhận được niềm vui sướng tột cùng.
Tiếng mở cửa vang lên, Nam Cung Nhận bước vào phòng.
"Đã tỉnh rồi sao." Giọng hắn trầm ấm, mang theo chút dịu dàng.
Nam Cung Nhận đi đến mép giường: "Còn có thể rời giường không? Đã đến giờ cơm trưa rồi."
Y vậy mà ngủ muộn đến thế sao?
Mặt Ảnh Cửu nóng ran, vội vàng gật đầu: "Thuộc hạ lập tức rời giường, a—"
Dù Nam Cung Nhận đêm qua đã rất mực ôn nhu, nhưng nơi vốn không thích hợp để h**n **, trải qua một đêm giày vò rốt cuộc vẫn bị tổn thương. Ảnh Cửu vừa động mạnh một chút đã vô tình chạm vào nơi đang sưng lên, tức khắc đau đến hít sâu một hơi.
Nam Cung Nhận lập tức đè nhẹ thân thể Ảnh Cửu xuống: "Em đừng nhúc nhích, ta giúp em mặc quần áo."
Chủ nhân giúp y mặc quần áo không phải một hai lần, từ lúc ban đầu sợ hãi, đến bây giờ đã thản nhiên chấp nhận. Ảnh Cửu không từ chối, ngoan ngoãn phối hợp để chủ nhân mặc xong xiêm y.
Chỉ là mang giày và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-song-lai-vai-ac-chi-mot-long-sung-the/2856907/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.