Nam Cung Nhận lấy ra một phong thư từ trong ngực áo, đưa cho Bắc Cực Tiên Ông: "Tiền bối, đây là thư của Phi Vũ Trang."
Bắc Cực Tiên Ông mở thư ra xem vài lần, gật đầu nói: "Quả thật là ấn giám của Phi Vũ Trang. Nhớ năm xưa lão phu bị đám người trong võ lâm làm khó dễ, ít nhiều có lão trang chủ ra mặt giúp ta giải vây."
Đại khái cũng chính vì chuyện này mà Bắc Cực Tiên Ông chán ghét những tranh đấu trong giang hồ, nguyện ý ẩn mình không giao du với ai.
"Tiền bối, người đi cùng vãn bối..." Nam Cung Nhận ngập ngừng.
Bắc Cực Tiên Ông liếc nhìn Nam Cung Nhận với ánh mắt khó dò: "Đi theo ta."
Nam Cung Nhận theo sát bước chân Bắc Cực Tiên Ông đến trước những hàng trúc xá. Quả nhiên không sai như họ nghĩ, những trúc xá này cách khu rừng rậm kia không xa, và nơi này hẳn chính là nơi ở của Bắc Cực Tiên Ông.
Phía sau trúc xá là một rừng trúc rộng lớn, hai bên trồng rất nhiều loại dược thảo khác nhau, một màu xanh mướt trải dài. Mỗi loại dược thảo lại được quây riêng thành từng mảnh nhỏ bằng hàng rào trúc.
Bắc Cực Tiên Ông dẫn Nam Cung Nhận vào một gian trúc ốc. Trên chiếc giường tre đơn sơ, Ảnh Cửu đang nằm yên tĩnh.
"Tiểu Cửu." Nam Cung Nhận tiến lên lay nhẹ Ảnh Cửu, trong giọng nói lộ rõ sự lo lắng.
"Chủ nhân..." Ảnh Cửu từ trong mơ màng tỉnh lại, không biết trời đã sáng hay chưa, cũng không biết mình đang ở đâu.
Nam Cung Nhận ôm y vào lòng, nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-song-lai-vai-ac-chi-mot-long-sung-the/2856922/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.