Đào Hề với vẻ mặt đầy tự tin, khẽ gật đầu:
“Cô nương hỏi Lục gia đại công tử nửa năm trước có ghé qua Lương Nguyên hay không, điều này đúng là không sai. Nhưng vào thời điểm đó, bọn họ đã sớm hoàn thành công việc ở Chương Châu rồi.”
“Không ở Lương Nguyên sao?”
“Phải, đúng vậy.”
Không ở Lương Nguyên… Vậy thì đêm hôm đó, nam nhân kia quả thật không thể là hắn.
Lục Diễm là quan kinh thành, tuy Hoắc thị có chút thế lực ở Lương Nguyên, nhưng dù sao cũng không thể vươn tay dài đến mức ấy.
Sáng nay sau khi cho người đi dò hỏi một phen, nàng vẫn chưa yên lòng, lại lệnh cho Đào Hề âm thầm điều tra thêm từ một hướng khác. Kết quả hai bên đối chiếu, hoàn toàn trùng khớp.
Giờ khắc này, Hoa Thanh Nguyệt mới tạm thời buông xuống cảnh giác.
Nàng tức khắc cảm thấy thân thể không còn đau đớn nữa, liền xoay người nói:
“Đào Hề, ngày mai ta muốn học thêm một lượt nữa, tranh thủ sớm hoàn thành hết thảy bài học theo yêu cầu của giáo tập ma ma.”
“Như vậy sao được? Cô nương, chân người còn sưng đỏ thế kia!”
“Ta tự biết chừng mực. Nếu có thể khiến Lục đại công tử nhìn ta với con mắt khác, chuyện gả cho Lục Lê… cũng tính là có chút hy vọng.”
Tình hình hôm qua nàng đều thu hết vào mắt — không chỉ đám tiểu bối Lục gia cung kính với người ấy, ngay cả các vị trưởng bối cũng tỏ ra ôn hoà, cẩn trọng lấy lòng. Có được hảo cảm của người này, đối với nàng trong tương lai ắt sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thanh-lanh-quyen-than-luan-ham-truy-the-thanh-nghien/2769634/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.