Không khí bên trong chiếc xe ngựa đủ sức chứa mấy chục người bỗng trở nên kỳ lạ. Lục Diễm mặt lạnh ngồi phía trên, Hoa Thanh Nguyệt và Lục Lê ngồi chếch về một bên. Không ai lên tiếng. Bên ngoài kinh thành ban ngày đông đúc, người qua kẻ lại tấp nập, tiếng rao hàng vang vọng khắp nơi. Chính vì thế, bên trong xe ngựa im lặng đến mức dị thường. Tiếng vó ngựa lộp cộp, bánh xe kẽo kẹt lăn trên mặt đường, từng âm thanh đều nghe rõ mồn một. Hoa Thanh Nguyệt chẳng biết nên nhìn đi đâu, đành dán mắt vào miếng ngọc bội trong tay, ngẩn ngơ đến xuất thần. Từ khi đặt chân đến kinh thành, vào Lục phủ, cho đến sáng nay nghe Lục lão phu nhân nói về chuyện hôn sự giữa nàng và Lục Lê – từng hình ảnh một như nước lũ tràn về. Bước đầu tiên của nàng, rốt cuộc đã hoàn thành. Chỉ là… mọi chuyện dường như quá thuận lợi, khiến nàng cảm thấy không chân thực. Chỉ khi nhìn vào miếng ngọc bội này, nàng mới có chút cảm giác rõ ràng rằng mình đang sống trong hiện tại. Lục Diễm liếc sang, vừa vặn trông thấy nàng cúi đầu chăm chú nhìn ngọc bội, trong lòng hắn cười lạnh một tiếng. Một miếng ngọc thôi mà, cũng khiến nàng mơ mộng đến vậy? Chỉ bằng một câu của tổ mẫu, nàng đã tưởng mình thật sự có thể gả vào tam phòng nhà họ Lục, trèo lên làm thiếu phu nhân Thượng Hầu phủ? Không biết là nên nói nàng ngốc, hay là quá ngu xuẩn. Hai lần đứng giữa ranh giới sinh tử vẫn không khiến nàng học được chút khôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thanh-lanh-quyen-than-luan-ham-truy-the-thanh-nghien/2769667/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.