🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

[EIDT] SAU KHI THANH LÃNH QUYỀN THẦN LUÂN HÃM TRUY THÊ ĐẾN NGHIỆN

Chương 53: Đại công tử, có phải thật lòng ưng ý nàng hay không?

“Sung sướng.” Hoa Thanh Nguyệt cơ hồ là buột miệng tuôn ra lời ấy.

Hai chữ ấy chẳng chút nghi ngờ đã làm Lục Diễm lòng vui sướng, tiếng cười trầm ấm vang lên, ngọt ngào như mật ong, hắn chẳng hề keo kiệt mà thốt ra điều giao hảo trước mắt:

“Đem đệ đệ ngươi đưa về kinh thành, ta sẽ thỉnh Chương Tự tới xem xét.”

“Đa tạ... Diễm ca ca.”

“Được rồi, đã là nữ nhân của ta, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, tận tâm hầu hạ, bất cứ điều gì cứ nói cùng ta, ta nhất định sẽ cố gắng thỏa mãn ngươi đến tận cùng, chẳng cần phải nói lời cảm ơn.”

“Vâng ạ.”

Ngay sau đó hắn lại mở miệng::

“Chỉ cần ngươi dốc lòng lấy thân báo đáp cho tốt là được rồi.”

Hoa Thanh Nguyệt cuối cùng cũng không rõ ràng mình rời khỏi Cần Vụ Viện như thế nào.

Trên đường trở về Thanh Trúc Viện, Đào Hề không nói lời nào, lặng lẽ đi theo phía sau, cho đến khi vào hẳn trong viện, nàng ấy vội đóng cửa lại, nét mặt đầy do dự, hỏi nhỏ thầm trong lòng:

“Cô nương, đại công tử đã tâm duyệt…?”

Đào Hề nhìn quanh viện, chẳng dám nói lời thô lỗ, nhưng chuyện này ai cũng hiểu rõ.

Thật lòng ưng ý nàng sao?

Nam nhân kia biết gì là thật lòng?

Thật lòng sao? Hắn từng nói muốn biến nàng thành tỳ nữ ấm giường, chờ hắn cưới vợ, hay là chẳng hứng thú gì với nàng rồi sẽ bỏ đi, coi nàng chỉ như trò chơi mới mẻ.

Nói cho dễ nghe thì ấm giường tỳ nữ, nói thật ra chẳng khác gì chó mèo.

Chỗ nào liên quan đến thật lòng?

Đừng vấy bẩn hai chữ ấy.

“Tuyệt không thể nào.”

Không lâu sau Hoa Thanh Nguyệt ôm lấy vòng eo, mệt mỏi nói:

“Đào Hề, ta muốn tắm gội, lát nữa Lục phủ có yến tiệc, ta không thể không đi.”

Đào Hề nghi hoặc chuẩn bị nước ấm cho hai người, đại công tử không thật lòng với cô nương, sao lại lưu lại nàng cả một đêm? Hôm qua nàng ấy tỉnh lại, khóc một lúc lâu mới quấn lấy Phi Cửu hỏi rằng hôm qua sau khi nàng ấy té xỉu bên trong đã xảy ra chuyện gì, Phi Cửu lúng túng nói bọn họ chơi cờ cả đêm.

Đào Hề không thể hiểu.

Nếu không thật lòng, trong hoa viên hắn đối xử với cô nương như vậy, lại chơi cờ cả đêm, điều đó là ý gì?

Nhưng rồi nàng ấy cũng hiểu.

Nàng ấy nhìn về phía chậu tắm của Hoa Thanh Nguyệt, toàn thân trắng nõn, làn da mềm mại ẩn hiện sắc đỏ ửng, những vết thâm tím khiến người vừa thương vừa sợ.

Nàng ấy sợ hãi nhìn Hoa Thanh Nguyệt, lưỡi gần như cứng đờ không nói nên lời:

“Cô nương, này... này, đây là đại công tử làm sao?”

Hoa Thanh Nguyệt đầu cắm sâu vào nước, lâu rồi mới ngẩng lên, thản nhiên nói:

“Trừ hắn ra, còn có thể là ai?”

Căn phòng im lặng một lúc.

Đào Hề ‘ồ’ lên, rưng rưng khóc, vừa khóc vừa nói:

“Đại công tử thật chẳng ra sao, nếu thật lòng thích cô nương, thì nhất định phải làm hỏi cưới đàng hoàng, kiệu tám người nghênh rước cô nương vào cửa, làm như vậy khác gì bọn lưu manh thổ phỉ ngoài kia.”

Hoa Thanh Nguyệt mặt hiện vẻ chua xót, nhẹ giọng đáp:

“Hắn địa vị cao, ta ngậm đắng nuốt cay trong vũng bùn sâu, nếu có thể tùy ý chơi bời, đâu cần phải lãng phí tinh lực đi cầu thú làm gì.”

“Cái đó...” Đào Hề nghẹn lời, “Nô tỳ đi nói với Lục lão phu nhân, chắc bà ấy sẽ vì cô nương mà ra mặt lấy lại công đạo.”

“Đừng đi...” – Hoa Thanh Nguyệt vội vã gọi nàng ấy lại, thân mình hơi động một cái liền đau đến hít sâu một hơi khí lạnh.

Đào Hề đau lòng đỡ lấy nàng. Nàng ấy cũng muốn giúp đỡ tiểu thư, nhưng ngoài việc lặt vặt ra thì chẳng làm nên trò trống gì, đến bảo vệ tiểu thư cũng không xong. Đêm qua tên thị vệ mặt lạnh kia ra tay tàn nhẫn, nếu không phải bị y đánh cho choáng váng, thì có lẽ nàng ấy đã kịp xông vào, tiểu thư cũng không đến nỗi bị thương thảm như thế.

Nghĩ đến đây, nước mắt lại muốn trào ra. Nàng ấy quỳ xuống đất, nghẹn ngào nói:

“Tiểu thư, người cứ trách phạt Đào Hề đi. Là nô tỳ không bảo vệ được người...”

Hoa Thanh Nguyệt đưa tay kéo nàng ấy lên:

“Đào Hề, việc này không trách ngươi được. Con đường này là ta tự lựa chọn, nếu có trách thì chỉ trách số mệnh ta bạc bẽo. Mau đứng dậy đi.”

Đôi mắt nàng khép hờ, khi mở ra lần nữa, bên trong đã là một mảnh kiên định:

“Hắn đã hứa với ta, sẽ giúp chữa khỏi bệnh hen suyễn của Thanh Dương. Đợi đến khi hắn không còn hứng thú với ta nữa, sẽ thả ta rời đi.”

Trước khi nàng đến kinh thành, chẳng phải cũng ôm theo ý định này đó sao?

“Hắn và Lục Lê, nào có gì khác nhau.”

Đào Hề chau mày:

“Sao lại giống nhau được? Tiểu thư và Lục tam công tử là hôn phối danh chính ngôn thuận, còn người kia... sự khác biệt rõ ràng như vậy. Nếu sau này hắn thật sự thả người đi, hắn xoay người liền có thể cưới thiên kim quyền quý, vợ lớn vợ bé đầy nhà. Đến khi ấy, tiểu thư phải làm sao bây giờ?”

“Vốn dĩ cũng chẳng khác gì nhau. Chỉ là ta từng vọng tưởng nhiều hơn một chút thôi. Hiện tại ta chỉ mong Thanh Dương không còn bệnh tật, chuyện sau này thì để sau này tính.”

Ngoài ước vọng chữa khỏi bệnh hen suyễn cho Thanh Dương, nàng còn từng hy vọng có thể tìm được một người thật lòng đối đãi với mình.

Chỉ là nhìn từ chuyện xảy ra đêm qua, dù trò khôi hài này có quái đản thế nào đi nữa, cũng may là phát hiện kịp thời. Lục lão phu nhân vẫn chưa tuyên bố ra ngoài, nàng cũng chưa thật sự đặt tâm tư lên người Lục Lê.

Xem như ông trời còn không tệ với nàng.

Đào hề nghẹn ngào trong lòng, cũng dễ hiểu vì sao hôm qua hắn đứng ngoài Triều Huy Đường, thấy thị vệ áp Lục Lê đi ra ngoài, liền đoán nơi đây đã xảy ra biến cố.

Nàng ấy muốn hỏi, nhưng thấy tiểu thư đã mệt mỏi nhắm mắt lại, bèn lẳng lặng vào phòng lấy mấy chiếc khăn mặt, nhúng nước ấm đắp lên người Hoa Thanh Nguyệt. Vừa làm vừa thút thít:

“Chườm nóng một chút, thân thể tiểu thư sẽ bớt khó chịu hơn.”

“Ừ.”

Ngâm qua nước ấm, cơn đau khắp người mới dịu đi đôi chút. Hoa Thanh Nguyệt ngồi bên án viết một phong thư:

“Nhân lúc hiện tại còn chưa có khách khứa đến, ngươi ra phủ, gửi thư này về Lương Nguyên, Võ sư phụ nhìn thấy tự nhiên sẽ biết phải làm gì.”

“Dạ, thưa tiểu thư.”

Hoa Thanh Nguyệt trầm mặc chốc lát, lại hạ giọng dặn thêm:

“Thuận tiện đến y quán lấy thử một ít bài thuốc tránh thai. Đi nhẹ nhàng, đừng để ai hay biết.”

Khi Đào Hề quay lại, thấy Phi Cửu đang bưng chén thuốc.

“Ngươi còn dám đến? Hôm qua đánh ta hai lần, còn chưa tính sổ với ngươi đâu! Hôm nay ta liều mạng với ngươi một trận!”

Phi Cửu rút đao bằng một tay, mặt lạnh lùng nói:

“Nếu ngươi muốn để chủ tử ngươi chịu khổ, vậy cứ việc xông lên.”
Đào Hề lập tức ngừng bước, sắc mặt xấu hổ:

“Phi thị vệ... sớm a.”

Phi Cửu hừ lạnh một tiếng, lại quay đầu nhìn về phía Hoa Thanh Nguyệt.

“Thỉnh cô nương uống hết chén thuốc này.”

“Được.”

“Thuộc hạ lát nữa sẽ quay lại lấy chén.”

Nói xong liền xoay người đi thẳng, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như thường.

“Tiểu thư, người xem tên đó y như mắc bệnh thần kinh, ta hối hận không chịu học võ với sư phụ. Nếu học rồi thì giờ ta đâu cần sợ hắn, đã sớm đánh cho hắn bỏ chạy!”

Đào Hề oán giận xong, mới hỏi tiếp:

“Phải rồi, tiểu thư, hắn cho người uống thuốc gì vậy?”

“Thuốc tránh thai.”

Hoa Thanh Nguyệt nói xong, lại thản nhiên bổ sung một câu:

“Thuốc hắn mang đến thì đem đổ đi. Ngươi ra ngoài mua thuốc khác về sắc. Uống xong rồi, chúng ta còn phải đi ngắm sen.”




Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.