“Lục Hầu gia, Lục lão phu nhân, Chương viện sử vừa mới vào cung chẩn trị bệnh đau đầu cho Hoàng hậu nương nương, chỉ e nhất thời khó thoát thân. Hay là nhị vị quay về trước, đợi ngài ấy trở lại, tiểu nhân tất sẽ báo lại.”
Thái y thừa theo hầu bên Chương Tự khom người cung kính nói.
Lục lão phu nhân vẫn chưa hết hy vọng, tiếp tục uống trà mà thái y thừa dâng lên.
“Chương viện sử là người quý trọng thời gian, huống hồ hôm nay chúng ta cũng chẳng có việc gì quan trọng, chi bằng cứ thong thả chờ đợi.”
“Cái này…” Tiểu y có chút khó xử.
Người đi cùng Lục lão phu nhân là Lục Hầu gia, trên mặt đã hiện rõ vẻ không kiên nhẫn. Lăn lộn trong triều bao năm, ông tự nhiên hiểu rõ đây chẳng qua là lời thoái thác mà thôi, cũng không tiện tiếp tục ở lại để mất mặt.
“Vậy làm phiền rồi, đến khi Chương viện sử hồi phủ, phiền báo một tiếng.”
Dứt lời, Lục Hầu gia dìu lão phu nhân rời đi.
Chờ hai người vừa đi khỏi, từ trong buồng, Chương Tự ló đầu ra hỏi: “Đi rồi?”
“Chương viện sử, bọn họ đi rồi ạ.”
Thái y thừa có chút không hiểu, ngày thường việc nhà họ Lục, Chương viện sử đều tích cực vô cùng, hôm nay sao lại tỏ vẻ chán ghét như vậy?
“Chương viện sử, nếu sau này họ còn đến, cũng lấy lý do này ứng phó luôn sao?”
Chương Tự duỗi người, nửa nằm trên ghế, uể oải nói: “Ai mà biết, chỉ cần người kia trong nhà họ Lục chưa mở miệng, ta liền tiếp tục vào cung chẩn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thanh-lanh-quyen-than-luan-ham-truy-the-thanh-nghien/2769731/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.