“Trước mặt tổ mẫu, tôn nhi không dám vô lễ.”
Tuy lời là như thế, nhưng bóng dáng cao lớn khoác áo gấm đen, thân hình ưỡn thẳng như tùng, như một ngọn núi sừng sững chắn ngang lối vào, nơi nơi toát ra khí thế cường áp, mỗi một câu nói lại càng khiến người không thể chen lời.
“Tổ mẫu, ta đưa nàng đi trước. Nếu quả thật người cần nàng hầu hạ, vậy sáng sớm ngày mai, để nàng trở lại.”
Ngay cả ma ma theo hầu Lục lão phu nhân, kẻ từng quen sóng to gió lớn, lúc này cũng phải siết chặt tay áo, sắc mặt căng thẳng.
Lục lão phu nhân bỗng dưng đứng phắt dậy.
“Không được! Buổi tối ta mất ngủ, bệnh tim lại khó chịu, Thanh Nguyệt tất phải ở bên cạnh! Ngươi nếu thật sự không rời nổi nữ nhân kia, lão thân đây tự mình sẽ chọn cho ngươi vài người, kinh đô này đầy rẫy danh môn khuê tú, so với Thanh Nguyệt cả nhan sắc lẫn tài năng đều hơn nàng gấp bội. Nàng tư chất đần độn, ta còn muốn giữ lại mấy năm để dạy dỗ. Ngươi mau đem người của ngươi cút đi, chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra.”
Lời trong lời ngoài, rõ ràng là không chịu buông người.
Lời vừa dứt, trong phòng lặng ngắt như tờ, gần như quỷ dị.
Thật lâu sau——
Hắn mới chậm rãi cất tiếng, không mang nửa điểm giả vờ, giọng nói lạnh lẽo: “Ý của tổ mẫu là, không muốn giao trả thiếp thất của tôn nhi?”
Ánh mắt Lục Diễm u ám như đáy giếng, đồng tử bị tầng sương lạnh bao phủ. Người thân cận hẳn sẽ nhận ra, hắn nói đến mức này, đã là cố nén đến cực hạn.
Lục lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, cất cao giọng: “Thiếp thất gì chứ thiếp thất! Ta không thừa nhận! Nàng là do ta mang về, không có sự đồng ý của ta, nàng vẫn là một cô nương trong trắng. Ngươi cho dù có bản lĩnh che trời, cũng nên có chừng mực!”
Nói xong, bà nhìn chằm chằm Lục Diễm, ánh mắt nghiêm nghị: “Ngươi họ Lục, ta hy vọng ngươi luôn nhớ kỹ, ta vẫn là trưởng bối của ngươi, là tổ mẫu của ngươi! Nếu ngươi còn coi trọng điều này, thì mau đi mời Chương Tự đến đây!”
Hắn không nói thêm lời nào, quay người phân phó: “Đi, đưa người ra đây.”
“Ngươi dám!” Lục lão phu nhân bước tới ngăn cản.
“Tổ mẫu, đắc tội rồi. Ta chỉ đưa người của ta đi. Đợi ngày người chịu gặp ta, tôn nhi sẽ đến tạ tội.”
“Nghiệt súc…”
Lục lão phu nhân đưa tay ngăn lại, nhưng thị vệ nghe được lệnh chủ tử, không nói hai lời liền bắt đầu hành động, đi thẳng vào sân trong.
Bà kêu lên vài tiếng, nhưng những người kia dường như hoàn toàn không nghe thấy, thậm chí bước chân còn nhanh hơn.
Lục lão phu nhân biết rõ, đám Phi Vũ Quân này trừ người giữ Phi Vũ lệnh ra, lời ai cũng không nghe.
Bà hét lớn: “Người đâu! Hầu gia đâu rồi? Mau mời hắn đến đây! Bảo hắn nhìn xem nhi tử hắn dạy ra là thứ gì, dám làm loạn luân thường, trái lễ pháp!”
Gã sai vặt bên ngoài nghe xong, hấp tấp chạy vào bẩm báo: “Lão phu nhân, Hầu gia đã xuất môn, nói là có việc quan trọng, phải rời kinh một chuyến.”
“Mới về chưa lâu, sao lại đi nữa?”
“Hầu gia không nói nguyên do, chỉ dặn nếu lão phu nhân hỏi thì cứ bẩm như thật.”
Lục lão phu nhân cắn răng, hỏi tiếp: “Ninh Tuy Quận chúa đâu? Có ở trong phủ không?”
“Tối qua Bình lão phu nhân bệnh nguy kịch, Quận chúa sáng nay đã qua phủ bên kia hầu bệnh rồi. Có cần tiểu nhân đi báo một tiếng không?”
“Không cần.”
Giờ phút mấu chốt, không ai dựa được.
Lục Diễm lặng lẽ đứng đó nhìn bà bận rộn trong ngoài, cuối cùng tiến lên một bước, đứng đối diện.
“Lục Diễm, ngươi nhất định phải như vậy sao? Hiện giờ ngươi thân phận tôn quý, sắp thành thân rồi. Thanh Nguyệt là đứa nhỏ số khổ, ngươi hãy nể mặt ta, tha cho nàng một con đường được không?”
Lục lão phu nhân ra sức thuyết phục, mong hắn nhìn đến công lao dưỡng dục của bà, đừng quá tuyệt tình.
“Tổ mẫu, ta đã nói, chỉ cần một mình Hoa Thanh Nguyệt.”
“Ngươi... trừ chuyện đó ra, tổ mẫu cái gì cũng theo ngươi.”
Lục Diễm bật cười lạnh, chẳng buồn để ý đến giọng run rẩy của bà.
Trong phòng lại rơi vào tĩnh lặng.
Hắn vươn tay đỡ lấy Lục lão phu nhân, giọng điệu như cười như không, như thể kẻ vừa nãy tuyệt tình không phải hắn: “Tổ mẫu, thân thể người không tốt, ngồi xuống trước đã. Tôn nhi sẽ từ từ bẩm rõ.”
Lục lão phu nhân khẽ ngẩn người. Lực tay hắn mạnh mẽ khiến bà rất nhanh bị ép ngồi xuống ghế.
Hắn liếc mắt ra hiệu cho Phi Thập.
Phi Thập lập tức dâng trà.
Lục Diễm đón lấy, đưa đến trước mặt bà: “Tổ mẫu, trò chuyện nhiều như vậy rồi, người cũng mệt, uống chén trà cho hạ hỏa.”
“Hừ…”
Lục lão phu nhân không đoán được hắn định làm gì, trong lòng nghĩ: Dù người này nói gì, làm gì, ta cũng không thể để hắn đưa Thanh Nguyệt đi!
Lục Diễm khẽ gật đầu, giọng không nhanh không chậm:
“Tổ mẫu chẳng phải thường hay dạy tôn nhi rằng: ‘Bất hiếu có ba, không con là lớn nhất sao?’ Tôn nhi vất vả mới tìm được một nữ nhân thuận mắt. Mấy ngày qua sớm chiều bên nhau, nói không chừng trong bụng nàng đã có chắt của người. Người giữ nàng lại định làm gì? Huống hồ... người nghĩ nàng như thế, còn có thể gả đi đâu? Lấy oán trả ơn, chẳng phải quá tàn nhẫn rồi sao?”
Giọng nói không lớn, nhưng từng chữ đều mang sát khí âm lãnh. Lục lão phu nhân tức giận đến phát run.
“Nghiệt súc…”
Lục Diễm không màng, tiếp tục nói:
“Tôn nhi ngoài nàng ra, không cần ai khác. Nếu tổ mẫu cảm thấy đại phòng có cũng được, không có cũng xong, vậy cứ tùy người mà tính.”
Lục lão phu nhân giận đến bật dậy: “Lục Diễm!”
Lục Diễm cúi đầu, giọng điềm tĩnh: “Huống chi, nữ nhân của tôn nhi tuyệt đối không thể hầu hạ nam nhân khác. Cho nên, bất luận tổ mẫu định gả nàng cho ai... người đó, đều sẽ phải chết.”
——“Bốp!”
Một cái tát giáng xuống.
Lục Diễm không nhúc nhích, chỉ nhíu mày, mím môi im lặng.
Lục lão phu nhân giơ tay đấm hắn thêm mấy quyền, vừa đánh vừa run giọng: “Ngươi dám! Ngươi nếu dám đối xử với Thanh Nguyệt như vậy, ta sẽ đập đầu chết ngay ở đây!”
Hai người giằng co không dứt, không khí trong phòng lạnh đến mức nghẹt thở.
Đột nhiên——
Lục Diễm bật cười, giọng âm lãnh: “Tổ mẫu, chiêu này đối với phụ thân còn hữu hiệu, với ta thì vô dụng.”
“Tổ mẫu, tôn nhi ghét nhất là bị uy hiếp. Những lời vừa nói, tôn nhi nói được làm được. Kính xin tổ mẫu thành toàn.”
“Ngươi... ngươi…”
Lục lão phu nhân suýt nữa không đứng vững.
“Tổ mẫu.” Hoa Thanh Nguyệt vội vàng chạy đến đỡ lấy bà, giận dữ quát: “Lục Diễm, ngươi điên rồi sao!”
Hoa Thanh Nguyệt một bên vuốt lưng bà, Hạ ma ma vội rót nước cho bà súc miệng.
Lục Diễm lạnh lùng nhìn nàng, nhàn nhạt nói: “Nếu tổ mẫu chịu thành toàn, tôn nhi nguyện vì An Ninh Hầu phủ dốc hết tâm lực. Chuyện mà tổ phụ cả đời chưa thể hoàn thành, tôn nhi xin thề trong vòng năm năm sẽ đánh hạ Ngụy quốc, bắt Gia Luật vương quỳ trước mộ tổ phụ tạ tội!”
Nói xong, hắn cúi sâu một lễ với Lục lão phu nhân, mặc kệ ánh mắt sững sờ của bà, mạnh mẽ kéo Hoa Thanh Nguyệt đi nhanh ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, bên trong truyền ra tiếng gào giận: “Lục Diễm! Ngươi không được làm tổn thương nàng!”
Trong viện, chỉ còn vang vọng lại một câu:
“Tôn nhi yêu thương nàng còn không kịp, sao có thể tổn thương nàng?”
Lục Diễm bế nàng lên xe ngựa, suốt dọc đường không nói một lời. Hoa Thanh Nguyệt biết rõ, nam nhân này đang tức giận.
Nàng không chút do dự ôm lấy cổ hắn: “Tử Nghiên, tổ mẫu thật sự sinh bệnh. Ta không muốn rời đi, muốn đợi bà uống thuốc xong, rồi cùng ngươi đến biệt viện.”
Lục Diễm nhìn nàng mấy lần, ánh mắt lạnh lẽo cuối cùng cũng dịu lại, không muốn tiếp tục tranh luận.
Hoa Thanh Nguyệt ngước nhìn hắn, mắt ánh nước lóng lánh: “Giờ chúng ta đi gặp Thanh Dương sao?”
Hắn không đáp, chỉ tiện tay ôm lấy nàng, cằm gần như dán sát vào mái tóc nàng: “Chương Tự nói bệnh hen của Thanh Dương đã được khống chế. Chỉ cần đúng giờ uống thuốc, chờ nhiệt khí trong người tiêu tan, sẽ không khác người thường là bao.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.