Lục Diễm thô lỗ đưa tay lau đi dòng lệ nóng bỏng trên mặt nàng, ngón tay lướt qua cằm nàng như đang vu.ốt ve, khóe môi nhếch lên trào phúng:
“Nếu giết ngươi, vậy ta phải làm thế nào đây?”
Nàng cắn răng, nghiêng đầu tránh né, chẳng muốn để hắn chạm vào.
Nhưng Lục Diễm xưa nay chưa từng cho nàng cơ hội phản kháng, hiện giờ càng không thể.
“Ngươi có biết không? Nếu hôm qua ngươi không xuất hiện, giờ phút này có lẽ đã hoàn toàn tự do rồi.”
“Không phải đã nói sẽ không đi sao?”
“Trước nay chưa từng có ai dám lừa ta, ngươi là người đầu tiên.”
“Không muốn làm nữ nhân của ta? Vậy định theo ai?”
“Ai cho ngươi lá gan, dám nhiều lần gạt ta như thế?”
“Hửm?”
Hắn bất ngờ bóp lấy sau gáy nàng, mạnh mẽ ép nàng vào lòng mình:
“Nói đi, rốt cuộc là vì sao?”
Hoa Thanh Nguyệt hoảng hốt nhìn hắn, sững sờ tại chỗ, muốn nói gì nhưng chẳng thể thốt ra thành lời.
Yếu ớt, bất lực.
Nhưng nam nhân trước mắt như chẳng hề thấy, cứ dùng sức mà ép nàng tựa sát vào lồng ng.ực:
“Hoa Thanh Nguyệt, ta đối đãi với ngươi có điều gì không phải? Mới khiến ngươi nhất mực muốn rời khỏi ta? Ngươi rốt cuộc muốn chạy đến nơi nào? Bên ngoài thật sự tốt đẹp đến vậy sao?”
Hoa Thanh Nguyệt nghe mà bàng hoàng, mờ mịt lắc đầu:
“Ta chỉ là không muốn lưu lại kinh thành, không liên quan đến ai cả…”
Một câu vô tình buông ra, nhưng rơi vào tai Lục Diễm lại trở nên chói tai đến cực điểm, hắn không muốn nghe tiếp nữa.
“Thật sao?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thanh-lanh-quyen-than-luan-ham-truy-the-thanh-nghien/2769781/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.