Tính toán về sau?
Hoa Thanh Nguyệt đã sống trong hoảng loạn suốt nhiều ngày, trước kia chỉ đơn giản là không muốn bị giam cầm, hiện tại khó khăn lắm mới thoát khỏi lồng giam, nàng còn chưa kịp nghĩ tới chuyện sau này.
“Chuyện sau này ta còn chưa suy nghĩ kỹ, bất quá tạm thời sẽ không rời khỏi kinh đô.”
Nơi nguy hiểm nhất thường là nơi an toàn nhất, đây cũng là lý do vì sao nàng từ chối con đường do Trịnh Miên sắp xếp, lựa chọn ở lại kinh đô. Đó là bài học rút ra sau mấy lần thất bại.
Nghe nàng nói vậy, Trịnh Miên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền nở nụ cười: “Hoa tỷ tỷ, vừa rồi không phải ngươi nói muốn cảm tạ ta sao? Dù sao ngươi cũng tạm thời chưa tính rời kinh đô, vậy thì giúp ta cùng nhau chăm sóc mấy đứa nhỏ ở Thiện Cô Đường đi.”
“Đó là điều tất nhiên.”
Không cần Trịnh Miên nói, nàng cũng đã có ý định ấy. Huống hồ hiện giờ có cách thay đổi dung mạo, càng thuận tiện cho việc ra ngoài.
Trịnh Miên theo sau nàng mà khẽ thở dài.
“Đều tại ta vô dụng, ngoài việc khám bệnh cho bọn nhỏ thì chẳng giúp được gì, nếu không bọn chúng cũng không khổ sở đến vậy.”
Hoa Thanh Nguyệt đã mấy lần đến Thiện Cô Đường, hoàn cảnh sinh hoạt của lũ trẻ ở đó nàng sao lại không biết? Nàng cầm tay Trịnh Miên, nhẹ giọng an ủi: “A Miên, giờ không chỉ có ngươi, còn có ta. Ta nhất định sẽ tận lực giúp bọn nhỏ sống tốt hơn.”
“Thật chứ?”
Hoa Thanh Nguyệt gật đầu kiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thanh-lanh-quyen-than-luan-ham-truy-the-thanh-nghien/2769825/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.