Khi Hoa Thanh Nguyệt thốt ra những lời ấy, trong lòng lại là nghĩ đến chuyện khác.
Một năm trước, sau khi Lục Diễm dẫn binh xuất chinh, nàng từng nghĩ sẽ rời đi, đến Lâm huyện.
Chỉ là lo lắng, nếu nàng thật sự đi rồi, thì Lục Diễm sẽ chờ ở nơi đó, giăng sẵn bẫy rập đợi nàng.
Suy đi tính lại, cuối cùng vẫn là quyết định lưu lại nơi đây, bình yên qua một năm.
Năm ấy không ai đến quấy nhiễu, kinh thành cũng chẳng ai truy xét, tiệm y phục làm ăn ngày một phát đạt, sinh kế cũng dần thuận buồm xuôi gió, bất kể từ phương diện nào mà nhìn, cuộc sống đều đang tốt lên từng ngày.
Giờ đây, Lục Diễm đã trở về, trải qua mấy lần thử thăm dò trước đó, nàng biết rõ người kia rốt cuộc cũng hoàn toàn buông bỏ ý niệm truy tìm nàng. Chỉ cần nàng vẫn như trước, cẩn trọng hành sự, là có thể tiếp tục sống yên ổn như thế.
Quản lý cửa hàng y phục Tiết thị Các, cùng Trịnh Miên chăm sóc bọn nhỏ ở Thiện Cô Đường, thi thoảng lại đến Kinh Lâm Học Viện nhìn một chút Dương nhi chuyên tâm học hành, như vậy là đủ rồi.
“Thanh Nguyệt?”
“Thanh Nguyệt?”
……
Mỹ Lệ gọi mấy tiếng, mới khiến Hoa Thanh Nguyệt từ trong suy nghĩ ngẩn ngơ tỉnh lại. “Mỹ Lệ tỷ, có chuyện gì sao?”
Mỹ Lệ: “……”
Đấy, vừa nói nửa ngày, hóa ra nói vào tai gió.
Trong mắt nàng, Hoa Thanh Nguyệt trước sau chần chừ do dự, chẳng lẽ bởi vì nàng vẫn tự cho mình là quả phụ, không xứng với người ta?
Vì thế nàng ấy lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-thanh-lanh-quyen-than-luan-ham-truy-the-thanh-nghien/2769836/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.